Điều 01 – Hãy cảm ơn ‘sự giám sát” của cha mẹ

Bạn đã tốt nghiệp phổ thông trung học. bạn bắt đầu hát câu “đã qua đi tồi tuổi thơ” với cảm giác kiêu hãnh pha chút ngậm ngùi của kẻ “trưởng thành”. Bạn tin là mình đã lớn và hoàn toàn có khả năng kiểm soát cuộc sống cũng như tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Vậy mà dường như cha mẹ bạn không chịu nhìn ra điều đó. Họ vẫn giữ thói quen như thời bạn lên một lên hai, họ rầy la bạn vào bất cứ lúc nào họ muốn. Họ vẫn kiểm soát việc bạn làm gì, đi đâu, với ai, bao giờ về và mặc gì.

Nếu cha mẹ bạn làm phiền bạn bằng những câu hỏi đó, đừng càu nhàu, hãy trả lời họ. Điều đáng sợ nhất trong cuộc sống chính là nhận được sự thờ ơ của những người ruột thịt. Bạn chỉ nên buồn khi cha mẹ bạn không thèm quan tâm coi bạn bạn đang làm gì, nghĩ gì. Những thanh niên bị bắt vì đua xe vào một hay hai giờ sáng, tụ tập hút chích thường thú nhận rằng họ làm thế để khỏa lấp nỗi cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Nếu cha mẹ không hỏi han bạn, bạn sẽ cảm thấy như mình bị bỏ rơi và buồn bã với ý nghĩ họ không còn yêu thương bạn nữa.

Đôi khi, bạn nóng nãy, bực tức vì sự tra xét kỹ càng đó. Bạn cho rằng mình không còn là một đứa trẻ để cha mẹ “kèm cặp” như thế. Vậy, bạn hãy học cách chứng tỏ sự trưởng thành của mình đi! Hãy bắt đầu từ những việc nhỏ nhất như dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, tìm các cơ hội để có học bổng hay tìm một công việc thích hợp, kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Điều đó ý nghĩa hơn nhiều so với việc bạn chỉ biết khẳng định “con đã lớn rồi” mà không làm gì cả.

Hãy ra khỏi nhà và kiếm đủ tiền mua cho cha mẹ bạn một ngôi nhà mới!

Viết một bình luận

error: Content is protected !!