Khi Giang Đường Đường đi đến thì mấy quan sai đã nhặt xong củi lửa. Quan binh hành động tự do, không bị hạn chế giống như phạm nhân. Thậm chí có mấy quan sai còn đi vào trong rừng bắt mấy con gà rừng lại đây. Nhưng mà quan sai ăn cũng không được ngon lắm, món chính là gạo lứt trộn với đậu tương, cộng thêm một bình dưa chua. Món ăn mà quan sai thường nấu đều là cơm gạo lứt trộn đậu tương. Nếu mà bắt được con mồi thì sẽ xử lý sạch sẽ con mồi sau đó đốt lửa nướng lên ăn với cơm. Nếu mà không bắt được con mồi thì dùng dưa chua trộn với cơm gạo lứt.
Nàng muốn dùng bữa cơm hôm nay để chinh phục dạ dày của mấy quan sai, vậy nên nhất định phải làm ra chút thành tích. Đồ ăn cho hơn hai mươi người, đến cả phòng bếp lớn có đầy đủ thiết bị ở hiện đại cũng không dễ làm, huống chi nơi này là rừng núi hoang vu. Nhưng nếu mà Giang Đường Đường đã ôm việc này vào tay thì phải làm cho thật ổn thỏa.
Nàng nấu nước nóng trước, dùng nước ấm ngâm cho đậu nở ra. Nhân lúc nước ấm ngâm nở đậu, nàng thuần thục xử lý mấy con gà, thả xương gà, đầu gà vào trong nồi bên cạnh để hầm canh, thịt gà thì cắt thành miếng nhỏ, lấy một nửa mỡ gà ở dưới da gà để xào ra dầu. Dưa chua vừa mới dùng mỡ gà xào thơm lên, lại đổ một nửa mỡ gà kia vào trong nồi xào ra dầu, sau đó theo thứ tự mà thêm thịt gà, đậu tương, gạo lức vào rồi đảo đều, cuối cùng thêm nước, dùng lửa nhỏ để nấu. Rất nhanh, trên đất trống đã thoang thoảng mùi hương làm người chảy nước miếng. Nhóm quan sai đều bắt đầu chờ mong món ăn ngày hôm nay.
Mà ở nơi xa, Giang Thải Vi vừa mới ăn xong hai cái bánh bột bắp mốc meo lại càng đói bụng. Nàng ta đang liều mạng mắng Giang Đường Đường ở trong lòng, nhưng lại không nhịn được nhìn về phương hướng Giang Đường Đường đang nấu cơm. Những người của Lục gia cũng giống như Giang Thải Vi, đều không tự chủ được mà nhìn về phía bên kia. Đã từng là quý tộc nhà cao cửa rộng, hiện giờ, lại bởi vì một chút đồ ăn hoang dã mà nuốt nước miếng, cái này làm cho bọn họ cảm thấy thật xấu hổ. Vì thế đã dồn hết lửa giận lên trên người Giang Đường Đường.
“Thời Yến, vợ của ngươi có bản lĩnh này mà lại cất giấu không giúp người trong nhà, ngược lại đi xum xoe nịnh bợ quan sai, có phải là có tâm tư không nên có hay không?”
Trần thị châm chọc: “Người trông xấu như vậy nhưng lại có nhiều tài vặt! Khó trách lúc ấy có thể sử dụng vài ba loại thủ đoạn không lên được mặt bàn để gả đến đây!”
“Ngươi có gạo cho nàng nấu cơm không?”
Ánh mắt Lục Thời Yến không gợn sóng, nhưng chiếc cằm đang căng chặt và lệ khí lạnh lẽo ở đuôi lông mày lại làm trong lòng Trần thị nhảy dựng. Bỗng nhiên nhớ tới, đây chính là sát thần mười lăm tuổi đã lên chiến trường. Nhưng nghĩ lại, đó là cảnh huy hoàng của hắn trước kia, hiện giờ cũng chỉ là tù nhân có hôm nay không có ngày mai giống như bà ta mà thôi. Bà ta trề môi nói: “Không có gạo cho nàng ta nấu thì hành vi này của nàng ta cũng không đúng! Cho dù nàng ta có xấu thì cũng là nàng dâu của Lục gia chúng ta, nàng ta không giữ phụ đức, lại lăn lộn trong đám nam nhân làm cái gì? Làm vậy thì có khác gì đám kỹ nữ kia chứ?”
“Phật nói người trong lòng có phân thì nhìn cái gì cũng đều là cứt chó, nói như vậy thì ngươi chính là loại người này đúng không!” Khi Giang Đường Đường trở về vừa lúc nghe thấy Trần thị đang nói bậy về nàng, lập tức không chút khách sáo mà đáp trả.
Trần thị phun một ngụm nước bọt xuống mặt đất nói: “Rõ ràng là cái bao cỏ, còn ra vẻ là con người tao nhã, ta nhổ vào!”
“Bao cỏ cũng còn hơn ngươi!” Giang Đường Đường nói.
Giang Thải Vi nghĩ đến vừa rồi Lục Thời Yến nói chuyện giúp cho cái loại gấu đen Giang Đường Đường kia thì trong lòng vô cùng ghen tị, cố ý đi tới nói: “Đường muội, ngươi đã trở lại rồi sao? Sao quan gia không giữ ngươi lại dùng cơm? Ngươi nỗ lực như thế, vậy mà vẫn chỉ có thể ăn lương khô mốc meo giống như chúng ta thôi à?”
“Nếu đã xuất giá thì nên dựa theo bối phận nhà chồng mà gọi là tam bá mẫu.”
Hiện tại Giang Đường Đường vô cùng mệt mỏi, lười phải phản ứng thêm với nàng ta, sau khi một kích đâm trúng điểm yếu của nàng ta xong liền đi tới ngồi xuống cạnh Lục Điềm Điềm, nhỏ giọng nói: “Ta để lại canh gừng cho con, đã uống chưa?”
Lục Điềm Điềm ngây thơ non nớt nói: “Đã uống rồi.” Cô bé nói xong lại lặng lẽ móc một thứ ra từ trong lòng ngực đưa cho Giang Đường Đường: “Nương, để lại cho nương chim se cha nướng, nương ăn đi.”
Trong thân thể Giang Đường Đường lại xuất hiện bệnh trạng khi nấu cơm vừa rồi một lần nữa, miệng nàng điên cuồng tiết ra nước bọt, muốn đoạt lấy chim sẻ trong tay con gái rồi nuốt xuống. Nàng mạnh mẽ bấm vào lòng bàn tay một cái, cười nói: “Nương không đói bụng, con ăn đi. Ta đi vệ sinh một chút.” Nói xong thì nhanh chóng chạy về phía cây cối bên cạnh.
Hôm nay Giang Đường Đường làm cơm khiến quan sai rất vừa lòng, thậm chí bọn họ còn cảm thấy nàng nấu ngon hơn cả tửu lầu. Thấy nàng đi vào cánh rừng bên cạnh cũng không ai đứng ra quát lớn. Giang Đường Đường nhanh chóng tìm được một khu rừng rậm, lấy quần áo che đậy, cầm một cái bánh trứng từ trong không gian ra rồi nhét vào trong miệng. Ăn liên tiếp ba cái, nàng mới cảm thấy cái loại cảm giác làm người điên cuồng táo bạo trong thân thể chậm rãi hòa hoãn xuống.
Sau khi bệnh trạng giảm bớt, nàng không lập tức trở về mà lại vào không gian. Tuy rằng hôm nay quan sai không giữ nàng ở lại ăn cơm, nhưng mà từ phản ứng của nhóm quan sai có thể nhìn ra được chắc là bọn họ rất vừa lòng với đồ ăn mà nàng làm hôm nay. Chờ lần sau đến trạm dịch lĩnh đồ ăn, chắc là sẽ thỏa mãn yêu cầu của nàng, đổi lương khô của toàn bộ nhà nàng thành gạo lứt ngũ cốc để tự nấu nướng. Cũng sẽ tạo thuận lợi cho nàng trong phạm vi nhất định. Về sau nàng muốn tránh ăn cái gì chắc là sẽ dễ dàng hơn một chút. Nhưng mà, trong không gian ngoài đồ ăn vặt thì rất nhiều đồ ăn đều là bán thành phẩm. Mà sau khi xuyên qua, đồ ăn vặt trong không gian chỉ cần ăn một cái thì sẽ ít đi một cái, nàng không nỡ lãng phí. Thật ra quan trọng nhất chính là đồ ăn vặt có nhiệt lượng cao mà lại còn không no bụng, nên nàng phải chuẩn bị thức ăn khác.
Nghĩ xong, nàng rửa tay, múc bột mì với số lượng nước vừa phải để vào máy ủ bột, để chế độ tự động nhào bột lên men. Sau đó thì chạy nhanh đến sân, đào một bụi khoai lang đỏ cầm ra khỏi không gian. Còn chuyện làm màn thầu thì chỉ có thể đợi một lát nữa lại tìm cơ hội. Nàng sợ thời gian lâu rồi, Lục Thời Yến lại tới tìm nàng.
Quả nhiên, nàng vừa mới cầm theo khoai lang đỏ ra khỏi cánh rừng thì gặp Lục Thời Yến. Giang Đường Đường giơ khoai lang đỏ trong tay lên, nói: “Huynh xem, ta phát hiện được cái gì ở trong rừng cây này?”
“Đây là cái gì?” Lục Thời Yến mang theo ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu mà đánh giá nàng nói.
Giang Đường Đường nói: “Đây là khi ta học phân biệt dược với người ta đã nghe được từ một người miền núi, nghe nói cái này gọi là khoai lang, có thể dùng để ăn no bụng, chúng ta tìm một chỗ rửa sạch rồi đi trở về nấu ăn thử xem.”
Nghe nói Giang Đường Đường lại tìm được đồ ăn về, trong mắt Giang Thải Vi hiện lên một tia ghen ghét. Sao hôm nay đồ tiện nhân kia lại có thể tìm được đồ ăn nữa vậy!
Chắc chắn có vấn đề!
“Đây thật sự là do ngươi tìm ở trong núi sao?” Giang Thải Vi đi qua nói.
“Không phải ta tìm ở trong núi thì chẳng lẽ là ngươi tìm ở trong núi?” Giang Đường Đường không chút khách sáo châm chọc nói: “Sao nào? Tam bá mẫu cũng muốn ăn à?”
Giang Thải Vi không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, nhưng lại mạnh miệng nói: “Ta không thèm ăn, ai biết ngươi tìm được cái rễ cây có hình thù kỳ quái gì, đừng khiến cho người ta ăn vào rồi chết.”
“Yên tâm đi, ngươi muốn chết vì ăn cũng không có cơ hội! Bởi vì ngươi sẽ không tìm thấy!” Giang Đường Đường nói tức chết người không đền mạng: “Mà thứ do ta vất vả tìm được thì cũng sẽ không cho cái loại người miệng không đúng lòng, lòng dạ rắn rết ăn!”