Sài Thành Nhật Báo

Tòa soạn: 23, Filippini, SAIGON

Tổng lý: TRUONG DTOA3NUOA,

MẠNH TỰ


Ngoài ra SÀI THÀNH NHẬT BÁO còn Phụ trương đua ngựa, xuất bản mỗi tuần một số.

Lời nói đầu

Mượn tên Sài Thành, xuất bản ‘tờ đua ngựa”

Nghĩ chuyện cớ trêu, nín cười nôn ruột; nhưng

Cũng có xơi ngơi, cũng có chơi,

Làm người nào phải phật lo đời!

Thú nào vui thú nấy, cái nghiệp bút nghiên, người chạy, người đua, ngứa nghề là muốn viết. Đã cho đời như thể sòng me, thì đua ngựa là một cái đời giành giựt, ăn thua ở giữa trời trong nắng chói.

Tòa kiểm duyệt bỏ một câu

CHỦ NGỰA

Bao nhiêu ngựa đều của người mình nuôi, vậy mà hễ bước cẳng đến trường đua là lum khum khép nép như kẻ ăn cơm thép nhà người. Mấy ngài không biết nếu chẳng có mấy ngài, thì trường đua nầy chắc phải để cho bò chạy! Bao nhiêu những chuyện mà các ngài thường than thở cho là bất công, hiếp đáp đều do bởi sự không đồng lòng của các ngài mà sanh ra. Nếu mỗi khi gặp việc chỉ không phải, mà các ngài cứ đồng thanh khẳng khái, phân biện với Hội, thì thế nào Hội cũng sẽ lo tính cho vừa ý các ngài. Bởi việc mình muốn mà đã hiệp với lẽ công bình, thì chẳng bao giờ Hội chẳng cứ lẽ phải mà tùy theo.

Tờ phụ trương nầy sắm để làm người trung gian cho các ngài và Hội đua ngựa. Vậy hễ khi nào bất kỳ là ông chủ ngựa nào – lớn nhỏ gì cũng vậy – gặp phải điều chi uất khúc, thì xin cho chúng tôi viết, chúng tôi sẽ lấy lời êm lẽ thẳng mà phân trần cùng Hội, làm làm sao cho tiêu mất sự bất công ấy đi.

NÀI NGỰA

Nài cũng phải giữ thế thống Nài, đừng có ăn dơ, ở bẩn làm điều chi tồi bại như là giày một chiếc, áo vắt vai để cho người ta khi dể. Nếu mình đã giữ tròn thể thống mình, thì kẻ khác chẳng bao giờ coi như một tay nô bộc. Còn những cậu nài nhỏ nhỏ của mấy ông chủ ngựa trên rẩy đem xuống, thì cũng phải nài người đem mình đi cho mình ăn bận sạch sẽ. Trường đua ngựa là một chỗ phong lưu, làm dơ bẩn rách rưới như chúng tôi thường thấy hằng ngày, thì biểu người ta không khinh khi miệt thị mình sao đặng.

Nài với nhau, trước hết phải biết tình đoàn thể, đừng bất kỳ chuyện chi cũng chạy lên thưa kiện, khấu ó om sòm. Chừng nào phải kiện, rồi sẽ đi thưa; chớ nếu cứ mỗi việc là mỗi chạy tuốt lên lầu, thì thật là không ra lối.

Nài nào biết giữ gìn thể thống, biết nhớ câu đoàn thể mà rủi có gặp điều chi bất công, thì chúng tôi đây là bạn, là người hết sức bào chữa.

ĐÁNH CÁ

Hạng người nầy là đông nhứt ở trường đua. Ai đã bước chưn đến đó, không ít thời nhiều, thế nào cũng có đánh cá. Vậy tờ phụ trương nầy cốt để giúp cho anh em đánh cá không phải là mỗi bữa mỗi ăn, mỗi bữa mỗi lấy bạc trăm đem về, mà để giúp anh em biết hết tin tức, dầu có thua, trở về cũng ít ức. Chúng tôi chẳng những là chỉ cho biết con nào nên đánh, con nào nên không, mà lại chỉ cách đánh thế nào cho đặng phần thua ít hơn phần ăn. Vì đánh ngựa ở nước người vốn có nhiều cách lắm: khi theo chủ ngựa, khi theo nài, cho đến con số của ngựa cũng có người theo. Và chớ tưởng làm thế là thiên trọng về sự may rủi mà bỏ mất sự hay dở của ngựa trong một cuộc đua. Không, theo chủ là có ý nghĩa: thường thường ngựa ở một chuồng, hễ con nầy sung tức con khác cũng sung; theo nài là nhằm độ tên nài đủ tinh thần mà coi cho đúng mực; vân vân.

Đại khái, mục đích tờ phụ trương nầy là như vậy đó.

Hỡi hỡi anh em chủ ngựa, nài, người đánh cá, hễ ai đã lấy cuộc đua ngựa làm trò tiêu khiển mỗi tuần thì trước khi bước chưn đến trường đua phải nhớ mua:

 Phụ trương đua ngựa

Đời nầy tranh cạnh ngựa như người,

Cuộc thật không nên, thử cuộc chơi,

Đấu chắc giống hồng thua giống bạch,

Đã đành anh chủ sút anh nài.

Sức kềm níu lại sau ăn trước,

Vận tới may ra một hóa muồi.

Vì muốn đem tài so thắng phụ,

Khuyên ai hãy để mắt tinh đời.

Tuyển chọn các nội dung trên báo Sài Thành Nhật Báo

error: Content is protected !!