Giang Thải Vi nghẹn ngào một chút, nhu nhược đáng thương mà nhìn thoáng qua Lục Thời Yến nói: “Đường muội, ta biết ngươi không thích ta. Nhưng Lục gia gặp nạn, chúng ta càng phải đoàn kết một lòng cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này mới được. Ngươi nhằm vào ta khắp nơi như vậy, gây sự đến mức gia trạch không hòa thuận, thật sự là không phóng khoáng.”
Giang Đường Đường trợn trắng mắt ở trong lòng, thật là một đóa bạch liên hoa lớn, còn không biết xấu hổ mà mơ ước tướng công của nàng!
“Tam bá mẫu, vượt qua cửa ải khó khăn không phải chỉ dựa vào những lời nói ngoài miệng mà phải dựa vào hành động thực tế. Nếu ngươi thật sự có lòng thì nên đi chăm sóc tam bá phụ thật tốt, chứ không phải cứ nhìn chằm chằm vào ta và phu quân của ta.”
Giang Đường Đường nói xong còn cố ý thân mật mà nhích về phía Lục Thời Yến thật gần nói: “Ngươi như vậy mà bị người ngoài thấy còn tưởng rằng ngươi có lòng dạ đen tối với phu quân ta, muốn làm ra chuyện loạn luân ở trên đường lưu đày! Ngươi không biết xấu hổ thì có thể, nhưng không thể làm hỏng thanh danh của phu quân ta.”
“Ngươi…… Ngươi không được nói bậy!” Mặt Giang Thải Vi đỏ lên, kinh hoảng mà nhìn biểu cảm của Lục Thời Yến. Nàng ta thật sự không nghĩ tới hôm nay Giang Đường Đường lại trực tiếp chọc thủng tâm tư bí ẩn của nàng ta trước mặt Lục Thời Yến. Trước kia không phải nàng vẫn luôn rất sợ hãi Lục Thời Yến biết tâm tư của nàng ta đối với hắn sao? Hôm nay lại làm sao vậy.
Giang Đường Đường nỗ lực xem nhẹ thân thể cứng rắn cao gầy ở bên cạnh, nói: “Không muốn bị người hiểu lầm thì hãy quản đôi mắt của ngươi cho tốt, chăm sóc tốt cho tam bá phụ đi! Đôi mắt đừng có luôn chăm chú vào người phu quân ta.”
Nói xong, Giang Đường Đường dắt tay Lục Thời Yến nói: “Phu quân, chúng ta trở về nấu đồ ăn đi!”
Lúc này buổi chiều đã buông xuống, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng tuấn lãng của hắn một cách mơ hồ. Rõ ràng đã đi ở trên đường được hơn nửa tháng rồi, rất nhiều phạm nhân trên tóc đều đã bị bết, trên người có mùi lạ, nhưng hắn lại vẫn có phong thái như cũ. Lại nghĩ đến dáng vẻ hiện giờ của mình, Giang Đường Đường thật sự sợ hắn hất mình ra, làm nàng mất mặt ở trước mặt bạch liên hoa.
Cũng may Lục Thời Yến vô cùng phối hợp, thẳng tới khi hai người cùng nhau trở về chỗ nghỉ tạm của Lục gia rồi thì mới tự nhiên mà buông lỏng nàng ra. Nhưng hành động thân mật của hai người lại khiến toàn bộ người Lục gia kinh sợ sửng sốt. Từ khi nào mà tình cảm của hai phu thê này lại tốt như vậy? Lại còn nắm tay trở về?
Mặc kệ mọi người kinh ngạc như thế nào, Giang Đường Đường rửa sạch khoai lang đỏ đặt ở trong nồi, tăng thêm độ lửa để nấu lên. Rất nhanh, trong nồi lập tức toả ra mùi hương ngọt lịm. Vốn dĩ mọi người cũng chưa ăn no, vì vậy lại cảm thấy càng thêm đói bụng. Giang Đường Đường cũng không nghĩ tới khoai lang đỏ bình thường dùng nước trong nấu sẽ thơm như vậy. Nghĩ đến hôm nay lấy nho và cà chua nhỏ từ trong không gian ra có hương vị đều vô cùng ngon, trong lòng Giang Đường Đường có một suy đoán. Sẽ không bởi vì nàng xuyên qua nên nông trang gieo trồng trái cây rau dưa đều đã xảy ra biến hóa đấy chứ?
“Nương, đây là đang nấu cái gì vậy? Thơm quá!” Lục Điềm Điềm dùng sức mà hít cái mũi, giọng nói non nớt ngây thơ.
Giang Đường Đường nói: “Người miền núi gọi cái này là khoai lang, nhưng mà ta cảm thấy khoai lang này ăn vào chắc chắn sẽ rất ngọt, gọi là khoai ngọt cũng không tồi.”
“Con thích gọi là khoai ngọt.” Lục Điềm Điềm nghiêng đầu nói: “Cũng là ngọt giống tên của con.”
Giang Đường Đường véo cái mũi cô bé một chút, cười nói: “Vậy thì nghe theo tiểu bảo bối chúng ta, về sau gọi nó là khoai ngọt được không?”
Lục Điềm Điềm thò lại gần, thơm một cái ở trên mặt Giang Đường Đường. Giang Đường Đường được sủng ái mà kinh sợ, lấy chiếc đũa gắp một củ khoai lang đỏ nhỏ lên, thổi thổi rồi đưa cho Lục Điềm Điềm nói: “Mau nếm thử đi, xem có ngọt hay không.”
Lục Điềm Điềm cầm rồi lại đưa cho Giang Đường Đường nói: “Nương ăn trước.”
Giang Đường Đường cắn một miếng nhỏ, nói: “Thật ngọt, con tự ăn đi, nơi này vẫn còn.”
Bởi vì khoai lang đỏ to phải nấu lâu hơn một chút, phải nấu thêm một lúc lâu nữa thì số khoai lang đỏ còn lại mới chín tới.
Giang Đường Đường dùng chiếc đũa chọc một cái rồi đưa cho Lục Thời Yến, nói: “Huynh cũng nếm thử đi.”
“Ngươi và bọn nhỏ ăn đi! Ta không đói bụng!” Lục Thời Yến nói.
Giang Đường Đường nhìn thoáng qua cách đó không xa, chỉ thấy hai tiểu nhãi con đang nhìn nàng rồi nhanh chóng chuyển đầu đi, vẻ mặt như không thích nàng, vì thế lại gắp thêm hai củ khoai lang đỏ cho hắn, nói: “Vậy huynh đi cho hai nhi tử ăn đi!”
Lần này, Lục Thời Yến không tiếp tục từ chối nữa.
Trong nồi còn có mấy củ khoai lang đỏ, Giang Đường Đường để lại hai củ lớn cho nàng và Lục Điềm Điềm, chia số còn lại cho Lục lão phu nhân và mẹ chồng Tô thị. Còn những người khác thì sao? Xin lỗi, không còn.
Đối với hành vi không chia khoai lang đỏ của Giang Đường Đường, tất cả những người của Lục gia đều vô cùng bất mãn, nhưng mà Giang Đường Đường không để ý chút nào. Hôm nay nàng đã vô cùng mệt, sau khi ăn xong khoai lang đỏ liền cùng Lục Điềm Điềm cuộn tròn bên cạnh đống lửa để ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Giang Đường Đường đột nhiên bị tiếng thét chói tai làm cho bừng tỉnh: “Hành nhi! Thành nhi! Hai đứa làm sao vậy?”
Trong lòng Giang Đường Đường nhảy dựng, nhanh chóng ngồi dậy, nàng không rảnh lo đầu còn choáng váng mà nhanh chóng đi qua. Giang Thải Vi chặn nàng lại, trách mắng: “Đều tại ngươi, ta đã sớm nói những thứ không biết thì đừng ăn bậy, chắc chắn là bởi vì ngươi lấy phải đồ có độc từ trong núi về, khiến cho bọn họ ăn vào rồi bị bệnh.”
“Ngươi bớt nói vớ vẩn đi! Thứ mà ta lấy từ trong núi về có nhiều người ăn như vậy, mọi người đều không có việc gì, sao có thể có độc.” Giang Đường Đường kéo nàng ta ra, duỗi tay sờ trán hai đứa nhỏ, quả nhiên giống như nàng đoán, cái trán đang rất nóng bỏng.
Hôm nay vốn dĩ đoàn người đều dính mưa, buổi tối mọi người còn nghỉ tạm ở ngoài trời, thân thể hai đứa nhỏ còn yếu ớt, không bị bệnh mới là lạ!
Giang Thải Vi lại nói: “Tại sao không có việc gì? Thời Yến đều bị độc đến ngất đi rồi. Những người khác…… Những người khác có lẽ là ăn ít hoặc là độc còn chưa phát.”
“Ngươi rất hy vọng thức ăn mà ta tìm về có độc, để cho tổ mẫu trị tội ta phải không? Đáng tiếc, khiến cho ngươi thất vọng rồi, đây là phong hàn!”
Giang Đường Đường nói, sau đó nói với Lục lão phu nhân: “Tổ mẫu, ta biết dược liệu trị phong hàn, ta đi tìm rồi nấu cho bọn họ uống, chỉ cần hạ sốt thì không cần lo lắng.”
“Nương, đừng tin tưởng nàng ta!” Giang Thải Vi sốt ruột nói: “Chúng ta lớn lên với nhau, nàng ta căn bản không hề biết phân biệt thảo dược gì cả, những thứ nàng ta tìm về đã khiến Hành ca nhi và Thành ca nhi ăn đến bị bệnh rồi, nếu lại tìm phải vật gì có độc thì làm sao bây giờ?”
“Bọn họ là con trai của ta! So với những người khác thì ta còn quan tâm bọn họ hơn, không có khả năng hại bọn họ.” Giang Đường Đường nói.
Giang Thải Vi cười nhạo một tiếng nói: “Một chút đồ ăn ít đến đáng thương của hai đứa nhỏ cũng bị ngươi cướp đi, ngươi còn nói để ý bọn họ? Ngươi hỏi mọi người một chút xem có ai tin lời người nói không?”
Trần thị lập tức phụ họa Giang Thải Vi: “Lần trước vì đoạt một khối bánh mà thiếu chút nữa ngươi đã đẩy Hành ca nhi xuống vực sâu. Ngươi nói ngươi để ý đến đồ ăn nhất thì ta tin, nhưng nếu nói để ý bọn họ nhất thì dù thế nào thì ta cũng không tin.”
Trước đó nguyên chủ đã làm ra những chuyện hoang đường, Giang Đường Đường không có biện pháp biện giải, nàng nhìn Giang Thải Vi nói: “Vậy ngươi có biện pháp gì không? Ngươi nói ta không được, vậy ngươi thì được sao? Ngươi biết xem bệnh sao? Ngươi nói bọn họ bị trúng độc, ngươi đã kiểm tra qua thân thể của bọn họ chưa? Ngươi không thể không có chứng cứ gì, chỉ dựa vào phán đoán mà bôi nhọ ta!”
“Ngươi…… Ngươi…… Ta……” Giang Thải Vi lắp bắp, nhất thời nói không ra lời.
Lục lão phu nhân nói: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, vợ Thời Yến, ngươi đi hái thảo dược trước đi.”
“Nương! Vì sao nương lại có thể nghe nàng ta chứ! Dọc đường đi nàng ta đã làm bao nhiêu chuyện vô lý rồi chứ?” Giang Thải Vi không phục nói: “Nếu nàng ta lại hái cỏ độc về hại hai đứa Hành ca nhi nữa thì phải làm sao?”
Lục lão phu nhân không vui nói: “Vậy ngươi nói xem giờ phải làm sao? Ngươi biết xem bịnh không? Hay có cách nào mời đại phu đến?”
Giang Thải Vi lập tức câm nín. Quả thật nàng ta không biết xem bịnh, cũng không có cách nào mời đại phu đến. Mà bên kia, Giang Đường Đường đã chào hỏi các quan sai gác đêm rồi đi đến bên trong rừng.