Giang Đường Đường không để ý tới ánh mắt của hai người bọn họ, cầm cơm lam đi đến chỗ Lục Thời Yến và bọn nhỏ. Giang Thải Vi quay đầu liền thấy Lục Thời Yến đang nhìn Giang Đường Đường, nàng ta ghen ghét véo lòng bàn tay một cái. Con gấu đen không biết xấu hổ kia có gì đẹp chứ? Cũng không chê bẩn mắt. Nhưng ngửi được mùi hương cơm lam trong không khí, nàng ta không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Nàng ta cúi đầu cắn một ngụm lương khô đã mốc meo, cho dù chết thì nàng ta cũng sẽ không cúi đầu trước tiện nhân kia.
Giang Thải Vi sĩ diện, chết cũng không muốn cúi đầu trước tình địch, nhưng Trần thị lại nhịn không được. Bà ta nhét lương khô vào trong lòng ngực, sau đó đi về phía Giang Đường Đường: “Giang thị, đây là đồ ăn quan sai phát cho nhà chúng ta sao? Nhìn số lượng này hẳn là mỗi người một cái phải không?” Nói xong liền muốn duỗi tay lấy.
Giang Đường Đường lại nghiêng người, tránh khỏi tay bà ta nói: “Không phải quan sai đã phát đồ ăn cho các ngươi rồi sao? Đây là tiền công của ta!” Nói xong cũng không để ý tới ánh mắt bốc lửa của Trần thị mà đi thẳng đến chỗ mấy cha con ở bên kia.
Nàng duỗi tay sờ trán hai đứa nhỏ, thấy hai người đã hạ sốt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sờ trán hai đứa nhỏ xong, nàng lại tự nhiên mà sờ trán Lục Thời Yến, khi nhìn vào ánh mắt của hắn thì nàng mới đột nhiên phản ứng lại hắn không phải trẻ con. Nàng có chút xấu hổ nói: “Huynh có khỏe hơn chút không?”
Lục Thời Yến nhìn nàng hơi gật đầu: “Tối hôm qua vất vả cho ngươi rồi!”
“Đây đều là chuyện ta nên làm!” Giang Đường Đường quyết định sắm vai mẹ hiền vợ tốt, làm tăng thêm ấn tượng tốt về chính mình, nàng đưa cơm lam qua nói: “Ta mang theo đồ ăn về, chúng ta cùng nhau chia ăn đi!”
“Ngươi cùng bọn nhỏ ăn đi, ta ăn lương khô là được.”
Giang Đường Đường lấy đi lương khô trong tay hắn, đưa cơm lam cho hắn nói: “Luôn ăn lương khô sẽ không có dinh dưỡng, hiện tại huynh đang bị bệnh, phải chăm sóc tốt bản thân mới được.”
Lục Thời Yến kinh ngạc nhìn nàng một cái. Giống như bắt đầu từ ngày hôm qua thì nàng đã thay đổi thành một người khác vậy. Trước kia có thức ăn, nàng chưa bao giờ quan tâm đến bọn họ, luôn là chính mình ăn trước. Thậm chí ăn không đủ còn muốn cướp của người khác. Hiện tại, nàng lại nhường thức ăn ra? Hơn nữa nửa đêm hôm qua nàng còn đi tìm thảo dược chăm sóc bọn họ, còn rửa sạch và băng bó vết thương cho hắn. Là do trước kia hắn chưa từng thật sự hiểu biết nàng sao?
Tuy rằng trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng Lục Thời Yến cũng không nói gì, chỉ là cầm cơm lam ăn. Nhưng hắn chỉ ăn vài miếng nhỏ, phần lớn cơm trong ống trúc đều vào bụng bọn nhỏ. Giang Đường Đường và Lục Điềm Điềm cũng chia nhau một cái cơm lam. Dạ dày của nguyên chủ rất lớn, ăn hết nửa cái nhưng hoàn toàn không có cảm giác no. Nàng chỉ có thể yên lặng an ủi chính mình, coi như là giảm béo! Hơn nữa nàng còn có không gian, lát nữa tìm cơ hội trộm lấy đồ vật từ trong không gian ăn là được.
Vừa ăn xong, quan sai liền kêu lên đường. Đoàn người dọn dẹp hành lý bắt đầu tiếp tục lên đường.
Bởi vì ngày hôm qua trời mưa làm chậm trễ hành trình, cho nên buổi sáng hôm nay quan sai không kêu nghỉ, vẫn luôn đi đến khi phạm nhân bước đi càng ngày càng chậm, quan sai mới hùng hùng hổ hổ mắng mỏ vài câu, sau đó mới để mọi người dừng lại nghỉ tạm. Có phạm nhân mệt đến mức nằm lăn trên mặt đất giống như đã chết, không nhúc nhích một chút nào. Cũng có người vội lấy ra nửa cái lương khô buổi sáng để lại hì hục ăn. Còn có người chạy vào trong rừng, trốn sau bụi cây đi vệ sinh. Giang Đường Đường cũng đi vào trong rừng, nhưng nàng không đi vệ sinh mà là tìm một nơi vắng người để trốn vào không gian.
Sau khi vào không gian, nàng vội rửa tay, lấy máy ủ bột ra, nhồi bột làm màn thầu rồi bỏ bột vào nồi chưng. Lúc này, Giang Đường Đường không thể không cảm thán, cũng may khi nàng mở Nông Gia Nhạc nỡ chi tiền, mua đầy đủ các dạng đồ làm bếp. Hiện tại thật sự giúp nàng tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Sau khi bỏ màn thầu vào nồi chưng, nàng lại cầm ra một hộp sữa bò lớn từ tủ lạnh, chính mình uống trước một ly, sau đó rót phần còn lại vào túi nước rồi vội vàng chạy ra không gian. Tuy rằng nàng đã cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất, nhưng khi nàng ra khỏi rừng cây thì đội ngũ đã chuẩn bị khởi hành.
Nhìn Giang Đường Đường nhàn nhã tới muộn, Giang Thải Vi trề môi bất mãn nói: “Thật sự thấy mình làm cho các đại nhân được hai bữa cơm thì sẽ được nhìn với con mắt khác sao? Muộn như vậy mới trở về, bởi vì ngươi mà Thời Yến suýt chút nữa bị quan sai quở trách đấy.”
“Liên quan gì đến ngươi? Quở trách cũng là quở trách nam nhân của ta, liên quan gì đến ngươi? Tam bá mẫu!”
Giang Đường Đường đặc biệt nhấn mạnh từ tam bá mẫu, Giang Thải Vi lại lần nữa bị nàng chọc tức muốn hộc máu.
Nàng ta chịu đựng giận dữ nói: “Đường muội, là do trên đường lưu đày không có gương nên ngươi đã quên chính mình trông như thế nào sao? Người như ngươi nam nhân nhìn đều ăn không ngon, ngươi cho rằng hắn sẽ thích ngươi sao?”
“Vậy thì thế nào? Cho dù ta béo, ta xấu thì cũng là người vợ hắn cưới hỏi đàng hoàng. Tam bá mẫu, ngươi suốt ngày nhìn chằm chằm vào chồng người ta, là khi lưu đày đã bỏ quên mặt ở lại kinh thành rồi sao?”
Giang Đường Đường nói xong liền mỉm cười khiêu khích nàng ta, sau đó quay đầu bỏ đi.
Giang Thải Vi bóp chặt lòng bàn tay, trong mắt hiện lên một tia hận ý. Con khốn chết tiệt, một ngày nào đó, ta muốn làm cho ngươi không cười nổi.
Chọc giận Giang Thải Vi xong, Giang Đường Đường cảm thấy rất vui sướng, cảm thấy có sức lực đi đường. Nàng mang theo Lục Điềm Điềm dần tụt xuống cuối đội ngũ, chờ khi không có người chú ý tới các nàng thì nàng mới lấy túi nước đựng sữa bò ấm ra đưa cho cô bé, lại chớp mắt với cô bé. Lục Điềm Điềm uống một ngụm, hai mắt lập tức trừng lớn. Nhưng không có ra tiếng, yên lặng uống lên vài ngụm liền trả ấm nước lại cho Giang Đường Đường.
Giang Đường Đường thấy ngoài miệng cô bé dính sữa bò liền nhanh tay dùng cổ tay áo lau đi, sau đó lại làm động tác giữ bí mật.
Lục Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu. Cô bé thấy không cho cha và các ca ca, Lục Điềm Điềm nhỏ giọng nói: “Nương, không cho các ca ca uống sao?” Hai ca ca trông rất đáng thương, nghe nói tối qua bọn họ còn sinh bệnh.
Giang Đường Đường cũng muốn đưa cho hai thằng nhóc cứng đầu kia uống, nhưng nàng cũng bất đắc dĩ, hai đứa nhỏ kia không muốn thân thiết với nàng, căn bản không chịu để ý tới nàng. Hơn nữa lại còn rất cứng đầu. Rõ ràng tối hôm qua phát sốt, hôm nay cũng không có tinh thần, nhưng khi Lục Thời Yến muốn cõng bọn họ thì hai đứa lại không muốn, kiên trì muốn tự mình đi. Ngoài tính tình quật cường thì còn rất thông minh, không ngốc nghếch và dễ lừa như Điềm Điềm. Nếu như hai đứa nhỏ kia hỏi nàng sữa bò ở đâu ra thì nàng phải giải thích như thế nào?
Giang Đường Đường chỉ có thể nói: “Tối hôm nay sẽ tới trạm dịch, nương sẽ nói với quan sai trước, về sau nhà chúng ta không ăn lương khô mà sẽ nhận lương thực để tự mình nấu cơm. Đến lúc đó nương sẽ tìm quan sai mượn cái bếp, làm bánh ngọt cho các con ăn nhé.”
Lục Điềm Điềm lập tức bị dời đi lực chú ý, vui vẻ nói: “Thật vậy ư? Nương sẽ làm bánh gì? Con thích ăn bánh gạo nếp nhất, vừa ngọt lại mềm, đáng tiếc lần nào nhũ mẫu cũng chỉ cho con ăn nửa khối.”
Dạ dày của cô bé không được tốt, gạo nếp không phải là thứ dễ tiêu hóa, cho nên người trong nhà sẽ đặc biệt dặn dò người hầu không cho cô bé ăn nhiều. Ai ngờ sau khi lưu đày thì bánh gì cũng không được ăn.
Giang Đường Đường thương tiếc xoa đầu cô bé nói: “Chờ chúng ta tới Hải Nam, nương sẽ làm bánh gạo nếp cho con được không? Hôm nay làm vài bánh củ mài cho con ăn trước, thế nào?”
Nghe nói đến buổi tối là có thể ăn bánh củ mài, Lục Điềm Điềm đi đường cũng có sức lực. Trải qua hai ngày thích ứng, Giang Đường Đường cũng đi đường nhanh hơn một chút, hai mẹ con miễn cưỡng có thể bảo trì ở giữa đội ngũ.