Nếu như nàng là nguyên chủ thì hiện tại nhất định sẽ đau lòng khóc lóc. Nhưng nàng không phải!
Tuy rằng nàng cũng cảm thấy Lục Thời Yến rất đẹp trai, nhưng nàng chỉ là đơn thuần thưởng thức mà thôi chứ không giống nguyên chủ, vì hắn si mê điên cuồng, chuyện gì đều làm được. Hiện tại Giang Đường Đường chỉ quan tâm mình có thể xuyên trở về không, nếu không thể xuyên trở về thì có thể vứt bỏ lớp thịt mỡ trên người được không. Đương nhiên, nếu như có thể, nàng cũng nguyện ý xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với người mẹ chồng này.
Cho nên Giang Đường Đường hiểu chuyện gật đầu: “Nương, nương yên tâm! Con tin tưởng phu quân!”
Thấy con dâu không ghen tuông điên cuồng giống như trước kia, trong lúc nhất thời Tô thị có chút phản ứng không kịp.
“Nương, ăn bánh bột bắp đi!” Giang Đường Đường cầm bánh bột đưa cho Tô thị. Tuy rằng trong lòng Tô thị thấy có chút kỳ lạ, nhưng bà cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do gặp phải biến cô nên con dâu hiểu chuyện. Ăn bánh bột bắp thơm ngon ngào ngạt, Tô thị nhìn Giang Đường Đường cũng vừa lòng hơn vài phần, tuy rằng diện mạo này không xứng với con trai bà, nhưng tài nấu ăn thật là không sai.
Hết giờ nghỉ tạm, đoàn người tiếp tục lên đường. Có lẽ là sợ lại gặp mưa to chậm trễ hành trình, hôm nay thời tiết tốt nên muốn đi thêm một đoạn đường, cho nên cả buổi chiều đều luôn lên đường. Thật vất vả chờ đến khi quan sai kêu nghỉ, Giang Đường Đường phát hiện đế giày của mình đã rách, trên chân bị mài ra hai cái lỗ thật to. Giang Đường Đường đo một chút. Số đo giống chân nàng trước khi xuyên qua, chỉ tiếc giày thể thao của nàng có kiểu dáng quá mức độc đáo, không thể lấy ra đi.
Nhưng nàng tạm thời không rãnh lo chuyện đế giày, nếu đã đồng ý nấu cơm cho nhóm quan sai, vậy thì nàng phải làm tốt việc này. Chỉ nghỉ tạm một chút, Giang Đường Đường liền bắt đầu tới chỗ quan sai làm cơm chiều. Giang Đường Đường biết điều, Lương Gia Mân cũng tạo thuận lợi cho nàng, hôm nay chẳng những mặc kệ Lục Thời Yến, để hắn ra ngoài đi săn, còn chủ động cho nàng mượn nồi to. Giang Đường Đường cầu mà không được. Cái nồi của Lục gia thật sự quá nhỏ, căn bản không thể làm gì được. Cho nên chờ làm bữa tối cho quan sai xong, Giang Đường Đường liền mượn nồi to của quan sai để hấp bánh ngũ cốc ăn.
Buổi tối, Lục Thời Yến lại mang về một con thỏ. Giang Đường Đường dùng mỡ trên người con thỏ làm nóng nồi, sau đó băm thịt thỏ trộn vào rau dại làm nhân, vẫn như cũ là thừa dịp không người chú ý trộm bỏ bột mì và trứng gà vào bên trong túi bột bắp. Gà rừng giữa trưa chưa ăn bỏ vào trong nồi đất hầm thành canh gà rừng. Lục gia đại phòng bên này ăn ngon, những phạm nhân khác đều không chịu, có người còn đi tìm quan sai lý luận, nói bọn họ bị đối đãi khác nhau. Chuyện này đương nhiên là vô dụng, mặc kệ trước kia ngươi có thân phận gì, chỉ cần bị lưu đày thì đều là phạm nhân. Huống chi tội danh của một đám phạm nhân lưu đày lần này đều là tạo phản. Nếu như là nguyên nhân khác thì bọn họ còn có thể bán chút nhân tình, phòng ngừa đám quý nhân lưu đày này tới khi nào đó sẽ xoay người. Nhưng tội danh tạo phản thì có lẽ cả đời này chỉ có thể ở vùng núi hoang Hải Nam, cho nên quan sai không hề khách sáo, trực tiếp quất roi đám phạm nhân tìm bọn họ lý luận kia. Thấy mấy người ngoi đầu đều bị đánh roi, những người còn lại cho dù thấy bất mãn trong lòng thì cũng không dám gây chuyện.
Những nhà khác có thể nhịn, nhưng nhị phòng và tam phòng của Lục gia lại không nhịn được. Trần thị nói: “Nương, chúng ta cũng là người Lục gia mà! Vì sao khi nhận lương thực để tự mình nấu lại chỉ nhận cho đại phòng, sao không nhận cho cả nhị phòng và tam phòng nữa?”
Lục lão phu nhân lạnh lùng nhìn con dâu thứ hai một cái: “Đây là do vợ Thời Yến cực khổ cầu tới, ngươi không làm gì cả, dựa vào cái gì mà chiếm chỗ tốt? Muốn nhận lương tự nấu thì ngươi tự mình tìm quan sai nói đi.”
Trần thị bẹp miệng nói: “Đó không phải chỉ là một câu nói của cháu dâu sao? Khi nhận lương thực tự mình nấu cố tình ném văng nhị phòng và tam phòng chúng ta ra ngoài, bọn họ đây là có ý gì?”
Ánh mắt Lục lão phu nhân quét qua lại trên người con cháu nhị phòng và tam phòng, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi nói như vậy, vậy thì chia nhà đi, về sau các phòng tự lo, sau này ngươi làm chủ nhị phòng, muốn làm gì thì tự quyết định.”
Khi Định Bắc Hầu phủ chưa rơi đài, Trần thị đúng thật là muốn giành quyền làm chủ. Nhưng hiện tại Định Bắc Hầu phủ đã đổ, cả nhà lớn nhỏ đều bị lưu đày, bà ta chẳng có cái gì, giành quyền quản gia còn có tác dụng gì nữa chứ? Trần thị suýt chút nữa ngất xỉu đi.
Vì vậy buổi tối hôm nay, sau hai ba câu nói của Lục lão phu nhân, Lục gia liền chia nhà. Giang Đường Đường không quan tâm chuyện Lục gia chia nhà. Nàng trộm tìm cơ hội vào không gian, ở trong phòng tắm để tắm nước tấm. Tắm rửa xong, nàng lại cầm kim chỉ, kéo, quần áo cũ để may giày. Cuối cùng Giang Đường Đường đã đem một đôi giày thể thao của nàng may vá lại, làm cho nhìn không ra bộ dáng ban đầu mới đi ra không gian. Sau khi có một đôi giày thể thao chuyên nghiệp, Giang Đường Đường cảm thấy con đường mấy ngày tiếp theo cũng không còn vất vả như vậy nữa. Hơn nữa việc làm nàng quan tâm chính là mỗi tối vào không gian cân thử thì đều phát hiện nàng nhẹ hơn một ngày trước vài cân. Tuy rằng đi đường vất vả nhưng hiệu quả giảm béo lộ rõ, hơn nữa bạch liên hoa đáng ghét gần đây cũng không tới gần nàng nữa, việc này làm cho tâm trạng của Giang Đường Đường khá tốt.
Chẳng qua, tâm trạng tốt này rất nhanh liền bị một tiếng hét bén nhọn đánh vỡ.
“A!”
Theo tiếng hét chói tai của phụ nhân, đột nhiên từ rừng cây lao ra một đám sói.
“Có sói!” Trong khi mọi người hoảng loạn, quan binh cầm lấy trường kiếm trong tay để tự vệ, phạm nhân bị xích sắt trói chân tay lập tức thành đồ ăn của đám sói hoang.
Trong nháy mắt, đã có có mấy phạm nhân bị sói cắn xé tới chia năm xẻ bảy. Sinh trong thời đại hoà bình nên Giang Đường Đường chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ngay lập tức bị dọa tới nằm liệt trên mặt đất, hai mắt trợn to, suýt nữa liền ngất đi.
“Nương!” Khi nàng bị dọa choáng váng, một đôi tay nhỏ mềm mại ôm lấy nàng. Giang Đường Đường đột nhiên lấy lại tinh thần lại, ôm chặt Lục Điềm Điềm, đôi mắt không tự giác tìm kiếm hình bóng của hai đứa nhỏ khác. Chỉ thấy Lục Thời Yến siết chặt hai nắm tay, đột nhiên dùng một chút lực làm đứt xích sắt trên tay, ngay sau đó, tay không kéo gãy xích sắt ở chân. Sau đó nhặt lên trường kiếm quan sai làm rơi trên mặt đất, một kiếm chém qua, trực tiếp chém bay đầu một con sói.
Sau khi xông ra trùng vây, che chở hai đứa nhỏ đi đến bên cạnh Giang Đường Đường. Giao hai đứa nhỏ vào lòng nàng nói: “Trông chừng bọn nhỏ cho kỹ.” Khi nói chuyện, lại chém ra một kiếm, giải quyết đám sói hoang lao về phía bọn họ.
Giang Đường Đường ngơ ngác nhìn Lục Thời Yến vung kiếm như trên phim điện ảnh, kéo Lục gia vào trong vòng bảo hộ của hắn. Nàng vẫn luôn cho rằng hắn là người đáng thương, không ngờ hắn lại mạnh như vậy! Xích sắt trên người cũng không làm khó được hắn, trước kia hắn chỉ là không phản kháng mà thôi.
“Thời Yến, cứu ta!” Giang Thải Vi nhìn Lục Thời Yến bảo vệ Giang Đường Đường ở sau người, trong lòng nảy lên hận ý, bi thương lao về phía Lục Thời Yến.