Lương Gia Mân đánh giá mấy người một chút rồi nói: “Không được, cho dù ba người các ngươi đều đi thì cũng đều là người già yếu đuối với bệnh tật, sẽ không tìm thấy người mà còn gây thêm phiền.”
Khi tránh né bầy sói tấn công, Lục Tri Hi té ngã một cái, hiện tại đi lại đều khập khiễng. Ngày mai lên đường cũng là vấn đề, càng đừng nói dầm mưa sờ soạng đi xuống đáy vực tìm người. Mà Lục Thời Lễ đã bị thương khi vật lộn với bầy sói. Tuy rằng sau khi băng bó đã ngừng chảy máu, nhưng hiển nhiên cũng không thích hợp đi tìm người. Tô thị không bị thương, nhưng lại chỉ là một phụ nhân yếu đuối.
Bà ấy nhìn về phía nam đinh của nhị phòng và tam phòng Lục gia xin giúp đỡ: “Nhị bá, tam bá, có thể làm phiền các ngươi cùng ta đi tìm Thời Yến được không?”.
Lục Anh Huân không chút suy nghĩ liền lắc đầu nói: “Đại tẩu, vách núi kia cao như vậy, người ngã xuống thì sao có thể sống được? Đã mất mấy cái mạng người, ngươi còn muốn chúng ta đi chịu chết, sao ngươi lại ác độc như vậy?”
Trần thị cũng trề môi nói: “Đúng vậy, khi có chỗ lợi thì không nhớ rõ trưởng bối chúng ta, không nhớ tình thân, cả nhà các ngươi trốn đi ăn đồ ngon rồi phân chúng ta ra. Hiện tại cần chúng ta thì tới nhận thân, thật là không biết xấu hổ.”
Tô thị tức giận đến cả người run rẩy: “Cho dù là lúc trước chúng ta đã chia nhà, nhưng vừa rồi gặp gỡ bầy sói, Yến Nhi cũng không mặc kệ các ngươi. Nếu không phải hắn che chở các ngươi thì các ngươi còn có thể sống sót được sao?”
“Nhị bá mẫu, nếu không phải lúc ấy đại ca kéo ngươi một cái thì ngươi sẽ như Đại Lang của Phương gia, bị sói hoang kia cắn xé, sao giờ ngươi có thể như vậy được?”
Lục Tri Hi hít cái mũi, nói: “Còn có nhị bá, vì sao trên người nhị ca lại có vết thương? Còn không phải là vì cứu ngươi nên bị sói cắn sao? Sao các ngươi lại có thể như vậy?”
Lục Anh Huân và Trần thị bị Lục Tri Hi vạch trần bộ mặt thật thì đều vô cùng tức giận. Lục Anh Huân gân cổ nói: “Ta có bảo bọn họ cứu sao? Sao bọn họ lại biết ta chạy không thoát?”
Trần thị còn chỉ vào vết thương trên mặt, nói: “Rõ ràng ta có thể tránh thoát con sói kia, chính là hắn xen vào việc của người khác mà tới kéo ta, làm hại ta ngã xuống mặt đất một cái khiến mặt ta có một lỗ hổng như vậy. Ta không tìm hắn tính sổ đã là may rồi, ngươi còn đến trước mặt ta nói ân tình, thật là chưa thấy qua người không biết xấu hổ như các ngươi.”
Tô thị đối với hành vi bạc bẽo của hai vợ chồng nhị gia thất vọng và buồn rầu không thôi, bà giữ tay Lục Tri Hi vẫn còn muốn lý luận với hai người họ, đồng thời quay đầu về phía mấy người đàn ông của tam phòng nói: “Tam thúc, nhà ngươi có thể ra vài người, cùng chúng ta đi tìm người không? Thiếm ba cũng ngã xuống vách núi, ngươi sẽ không mặc kệ chớ?”
Lục Bác Văn nghe vậy vẻ mặt tức giận nói: “Tiện nhân không biết xấu hổ, chết rồi càng tốt.” Rồi phẫn nộ nhìn Tô thị nói tiếp: “Ngươi đừng tưởng rằng con trai ngươi suốt ngày cùng nàng ta cấu kết làm bậy mà ta không biết, đôi gian phu dâm phụ, làm mất hết mặt mũi Lục gia ta,”
“Ngươi … Ngươi …”
Tôi thị chỉ vào Lục Bác Văn, tức giận nói: “Ngươi không muốn hỗ trợ, không đi thì nói! Vì sao ngươi hãm hại con trai ta? Con trai ta hành sự đoan chánh, tuyệt đối không thể làm ra chuyện nhục nhã như vậy.”
Nhóm người Tô thị tức giận đã đành, đám quan sai đều xem qua, cảm thấy Lục gia nhị phòng và tam phòng thật sự là quá bạc bẽo, khó trách lúc trước khi Giang Đường Đường nói chuyện xin lương thô đều không tính tới hai nhà này, khẳng định là nàng đã biết phẩm hạnh của họ.
Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên kinh hô của Lục lão phu nhơn: “Tô thị, Thành ca nhi đi tìm ngươi sao? Ngươi có thấy Thành ca nhi không? Thành ca nhi không thấy đâu hết!”
Mấy đứa nhỏ đều mắc mưa, lại bị sợ hãi, sau đó tới dịch trạm, mấy đứa nhỏ đều trước sau ngã bịnh. Tô thị tới cầu Lương Gia Mân, cầu hắn cho người đi tìm con trai con dâu, Lục lão phu nhơn thì tại trong phòng chăm sóc mấy đứa nhỏ, vừa chớp mắt một cái Lục Cảnh Thành mất dạng không thấy đâu.
Nghe nói không thấy đứa nhỏ, Tô thị cũng không rảnh cùng người tam phòng lý luận. Bà lập tức đứng lên, kinh sợ kêu khóc: “Thành ca nhi, cháu đi đâu? Ngàn vạn lần đừng có chuyện gì! Cháu nếu là có bất trắc gì, mạng ta cũng đi theo!”
“Trước mắt đi tìm đứa nhỏ! Việc dẫn người đi tìm Lục đại lang, chờ sáng ngày mai lại nói.” Lương Gia Mân nói xong liền lệnh cho mấy quan sai đi ra ngoài.
Kỳ thật là những lúc thường,mấy đứa nhỏ cũng không chạy lạc đi đâu. Chỉ là hôm nay quá loạn. Tuy rằng họ lần hồi cũng tới trạm dịch nhưng là các quan sai đều bị thương, còn có vài phạm nhân đã chết. Sau khi tới trạm dịch, quan sai vội vàng băng bó miệng vết thương, thống kê phạm nhân tử vong, làm ký lục để trình báo lên trên. Phạm nhân bị thương, sinh bịnh quá nhiều, dù là ở trạm dịch cũng không thiếu thốn thuốc thang, tất cả đều vội vã hỗn loạn. Cũng may, Lục Cảnh Thành nhỏ tuổi, tuy rằng muốn trở lại chỗ kia tìm cha, nhưng chân nó ngắn nhỏ đi chậm, lại bịnh chẳng đi được xa. Nhóm quan sai đi được một hồi thì tìm được nó trên đường.
Nhìn thấy quan sai ôm đứa nhỏ trở về, Tô thị khóc không thành tiếng. Lục lão phu nhơn chạy nhanh tới ôm lấy đứa nhỏ, cũng cảm tạ nhóm quan sai.
Nhìn tình cảnh thê thảm của Lục gia đại phòng, nhóm quan sai không nhịn được trong lòng thở dài. Cuối cùng vẫn là Lương Gia Mân nói: “Chăm sóc mấy đứa nhỏ cho tốt! Chuyện tìm người, không cần các ngươi nhọc lòng, chờ đến sáng ngày mai, chúng ta sẽ phái người xuống dưới núi xem sao.”
“Đa tạ đại nhơn.” Quan sai đều đã lên tiếng, Tô thị dù lo lắng cho con trai cũng không còn cách nào. Huống chi mấy đứa cháu nhỏ đều bị bịnh, bà chỉ có thể kiềm chế lo lắng trong lòng, tạ ơn quan sai.
Lục lão phu nhơn ôm Lục Cảnh Thành, vuốt vầng trán nóng hổi của nó, tức giận đánh lên hai bên mông nó. “Ai khiến cháy chạy loạn? Đương bịnh mà còn chạy loạn, không ngoan.”
“Con muốn đi tìm cha!” Lục Cảnh Thành nghẹn nước mắt, nhưng nhứt định không để nước mắt rơi xuống.
Nhìn biểu tình của nó, Lục lão phu nhơn trong lòng đau xót, tức thì lệ rơi đầy mặt. Bà nghẹn ngào nói: “Cha cháu sẽ tự mình trở về, không cần cháu đi tìm. Cha cháu sẽ không có việc gì!” Bà đang an ủi đứa nhỏ, cũng là an ủi chính mình.
“Đúng! Cha cháu ở chiến trường đều có thể gặp dữ hoá lành, chỉ là một vách núi nhỏ thôi, chắc chắn sẽ không có việc gì.” Tô thị lau nước mắt, nói tiếp với cháu: “Cháu phải khoẻ, mau khoẻ lên, đứng làm cha cháu về tới rồi lo lắng.”
Lục Cảnh Thành nhìn hai người, trầm mặt một lát rồi chớp mắt nói: “Bà cố, bà nội, thực xin lỗi, cháu không nên lén đi ra ngoài tìm cha, làm cả nhà lo lắng.”
Nhìn cháu trai nói chuyện, biểu tình trên mặt rất giống nhau, gương mặt cũng y hệt như con trai lúc còn nhỏ, Tô thị thiếu chút nữa không nhịn được mà khóc lớn.
Lục Lão phu nhơn nói: “Đi hong khô quần áo để một hồi đưa tụi nhỏ thay ra, ta đi cho nó uống thuốc trước! Ngươi cũng an tâm, không cần nghĩ lung tung, giữ tinh thần vững vàng.”
Tô thị gắng gượng nuốt nước mắt, nặng nề gật đầu.
Đêm nay, người của đại phòng Lục gia đều không có ngủ, nôn nóng chờ đợi bình minh.