Từ nơi cao như vậy rớt xuống, còn rớt trúng tảng đá nhọn, Lương Gia Mân không nghĩ nhiều, quay qua quan sai nói: “Ghi lại một chút, Lục gia tam phòng Giang thị, người rơi xuống vách núi mà chết.”
Nếu đã tìm được người rồi, quan sai cũng không trì hoãn, thu thập các thứ đồ đi trở về trạm dịch. Ngoài ra Lục Thời yến còn tìm được mấy con sói thoi thóp xung quanh; nhóm quan sai thì bắt được mấy con gà rừng. Giang Đường Đường lặng lẽ đem chút trái cây từ trong không gian ra, giả như là hái từ trên đường.
Tô thị cùng huynh muội Lục Tri Hi đang đứng trên đường nhìn ngó xung quanh, thấy được Lục Thời Yến khoẻ mạnh trở về. Tô thị nghẹn ngào chạy tới, nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi khóc nói: “Yến nhi, con không sao chứ? Con về rồi, ta đã lo lắng muốn chết!”
“Đại ca hu hu hu … Ca làm ta sợ muốn chết …” Lục Tri Hi khập khiễng chạy tới, ôm Lục Thời Yến nói.
“Đại ca, từ rày về sau ta sẽ nghe lời ca nói, sẽ chăm chỉ luyện tập công phu!” Lục Thời Lễ tuy rằng không giống mẫu thân cùng muội muội lệ rơi đầy mặt, nhưng đại ca không có sao, hắn cũng thở một dài nhẹ nhõm, trong lòng kích động không thể diễn tả thành lời.
Giang Đường Đường bị người Lục gia bỏ quên, chỉ nhún vai. Nguyên chủ trước kia không được ưa thích, họ không kể tới mình cũng không sao. Cô nên đi xem Tiểu Điềm Điềm đi.
Giang Đường Đường và Lục Thời Yến đều bình yên trở về, khiến cho toàn bộ trạm dịch kích động. Những phạm nhân trước kia cùng Giang Đường Đường không có gút mắc gì cũng chạy tới hỏi thăm hai người đã trải qua tình huống thế nào, ngã xuống vách núi cao như vậy, làm sao mà một chút thương tổn cũng không có. Trần thị đứng tránh ở trong đám người, vẻ mặt phẫn hận nhìn Giang Đường Đường, chỉ hận ông trời không có mắt, cư nhiên không làm cho kẻ béo hám ăn này ngã chết.
Đối diện với ánh mắt phẫn hận của Trần thị, Giang Đường Đường cố ý nói: “Chúng ta vận khí tốt, rớt xuống dòng sông cho nên không có việc gì. Mọi người nhường đường một chút, ta phải đi làm đồ ăn. Lúc về có lượm được mấy con sói.”
Lúc nầy mọi người mới chú ý tới mấy con sói bị kéo lê trong tay nàng. Ngày hôm qua đoàn người đều sợ bị sói cắn chết, chỉ lo chạy trốn, tự nhiên là không có nhớ tới chuyện lượm mấy con sói chết về ăn. Hôm nay nhìn thịt sói trong tay Giang Đường Đường, không ít người đều hối hận. Phải chi hôm qua lúc Tô thị cầu xin mọi người đi cứu người, họ đồng ý thì tốt rồi. Chẳng những họ làm cho Lục gia đại phòng nợ ân tình, nói không chừng bây giờ còn được chia thịt sói về ăn. Nếu là trước kia, họ chê bai thịt sói, thích thịt hươu nai hay dê núi hơn; nhưng hiện tại, họ bị lưu đày lâu như vậy, trong bụng một chút nước thịt luộc còn không có, nào dám chê bai thịt sói gì!
Trần thị nặng nề nuốt một ngụm nước miếng, cũng không còn lo tới thể diện, mặt dày đi tới. “Nầy, con sói lớn như vậy, các ngươi chỉ có mấy miệng ăn, cũng ăn không hết, hay là chia chúng ta một nửa đi! Cháu dâu!”
“Ngày hôm, lúc mẹ chồng ta cầu xin ngươi giúp đỡ tìm kiếm chúng ta, ngươi đã nói sao? Chúng ta đã chia nhà, đã không còn quan hệ gì, sao bây giờ lại nhận thân thích rồi?” Giang Đường Đường dừng mắt ở vết thương trên mặt bà ta, nói: “Còn có, lần sau lại gặp nguy hiểm, phu quân ta sẽ không cứu ngươi nữa đâu, miễn cho chuyện đã cứu người, người còn muốn trách cứ chúng ta tại sao cứ.”
Trần thị nhìn Lục Thời đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng của hắn vừa liếc qua, bà ta rùng mình, có chút hối hận vì hôm qua không đi tìm người lại mau miệng nói mấy lời bạc bẽo đó. Nhưng mà con gấu mập nầy mới về, cũng chưa cùng Tô thị nói chuyện qua, làm sao mà biết tối qua bà ta đã nói cái gì? Ánh mắt Trần thị đảo qua lại, nhìn thấy Giang Đường Đường cùng nhóm quan sai đi chung cùng nhau trở về, liền biết được đáp án. Giang Đường Đường luôn luôn lấy lòng mấy quan sai, hôm nay chính Lương Gia Mân đem theo quan sai đi tìm người, khẳng định là bọn họ nói rồi. Bà ta nghĩ quan sai quá bất công, đã đi xuống vách núi tìm người rồi, còn muốn đem chuyện tranh chấp tối qua thuật lại cho gấu mập kia nữa. Trần thị không khỏi càng thêm tức giận, đúng là quan sai quá bất công. Chẳng qua chỉ là làm mấy bữa cơm thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người đâu.
Giang Đường Đường chọc tức Trần thị xong, liền đi vô phòng coi ba đứa nhỏ. Mấy đứa giống như hoa bị phơi nắng, buồn bã ỉu xìu. Cô thật vất vả dưỡng tụi nhỏ mập lên một chút, giờ lại biến thành khô quắt như giá đậu, Giang Đường Đường ở trong lòng thở dài. Cô đem mấy trái cà chua bi cùng với nho trong ngực áo lấy ra, nói: “Xem, nương vừa hái được trái cây dại trên đường, mau tới ăn thử.”
So với thời điểm cô mới xuyên không tới đây, trái nho càng có vị ngọt hơn. Càng làm cho Giang Đường Đường ngạc nhiên hơn nữa là những trái cây dù chín, chưa kịp hái, vẫn không hề bị hư. Giang Đường Đường hoài nghi, không gian xuyên qua cùng cô đã không còn là đất bình thường nữa; nói không chừng giống như trong tiểu thuyết cô đã từng xem, đất nầy mang theo linh khí hay gì đó. Nếu không, vì sao hoa quả chín đều không hư, mùi vị còn tươi ngon hơn gấp mười lần, chuyện nầy không có cách nào giải thích.
Mấy đứa nhỏ muốn bịnh vì không có gì ăn uống, nhìn thấy cà chua đỏ rực và mấy trái nho thì miệng lưỡi liền động.
“Cảm ơn nương!” Lục Điềm Điềm giống như trước ngọt ngào nói.
Lục Cảnh Thành không được tự nhiên mở miệng hỏi: “Cha đâu?” Vừa nói thì Lục Thời Yến đi tới. Đứa nhỏ mới vừa rồi còn mang vẻ mặt lạnh lùng, thấy cha đến lập tức mím miệng, đôi mắt nghẹn đỏ lại nín nhịn không để nước mắt rơi xuống.
Giang Đường Đường nhìn thấy đều muốn khóc, để tránh cho đứa nhỏ mất mặt, nàng đem trái cây giao cho Lục Thời Yến, rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Một hồi lâu sau, nàng mới hồi phục cảm xúc, đi tới phòng bếp nhỏ ở trạm dịch.
Sáng nay trời còn chưa tỏ mấy quan sai đã xuất phát đi tới vách núi hôm qua tìm kiếm hai người, Giang Đường Đường trong lòng cảm kích, quyết định cùng bọn họ thật sự tạo mối quan hệ tốt hơn. Cho nên nàng tính toán đem toàn bộ thịt sói chia cho nhóm quan sai. Mấy con sói được mang về đều bị thương nên da sói bị phá hư không còn nguyên vẹn. Vậy nên Giang Đường Đường không tính sẽ lột da sói mà làm giống như làm heo, trước hết là cạo lông sau đó mổ bụng lấy nội tạng.
Ngay lúc đang vội vàng thì Lục Thời Yến đi tới. Tuy rằng từ lúc hắn mở lời nói muốn giúp cô để nấu cơm cho quan sai, cải thiện lương thực cho đại phòng Lục gia thì hắn luôn luôn tới, nhưng ngay lúc này thấy hắn, cô không khỏi ngạc nhiên. Tối hôm qua vừa trải qua sinh tử ly biệt, dầu là đối với mấy đứa nhỏ hay là mẫu thân cùng đệ muội thì họ đang cần được an ủi. Giang Đường Đường nghĩ vậy, nói ra nghi hoặc trong lòng: “Sao không ở cạnh mấy đứa nhỏ?”
Lục Thời Yến nói: “Ta nghe Lương đại nhơn nói ăn qua cơm trưa sẽ tiếp tục lên đường, sợ ngươi lo liệu không hết việc, cần ta giúp gì không?”
Theo quy định, họ không không thể tới nơi chịu lưu đày đúng hạn thì không riêng gì phạm nhân mà quan sai áp giải cũng sẽ bị trừng phạt. Thành ra việc đoàn người phải lên đường vào buổi chiều, Giang Đường Đường không có gì ngạc nhiên. Nàng liền đem mấy con sói giao cho Lục Thời Yến xử lý, đợi nàng cũng làm xong hai con sói sau nầy, liền nhanh nhanh đem rửa sạch, trộn cùng với hương liệu rồi bỏ chung với củ cải vô nồi hầm.
Hai con sói, cộng thêm hai chục cân củ cải làm thành hai cái nồi lớn, đủ ăn bữa trưa. Còn lại mấy miếng thịt sói khác, Giang Đường Đường không định ăn luôn lúc nầy. Nàng cắt ra một khối thịt ngon, nấu cho mấy đứa nhỏ nồi cháo, còn lại toàn bộ ướp muối, chờ đến lúc nghỉ ngơi buổi tối sẽ làm thịt kho và thịt hầm.