Hai người cùng nhau làm việc, công việc cũng xong. Cả hai nhanh tay đem thịt sói chia ra thành các phần, yêm muối rồi bỏ vào thùng gỗ. Đương nhiên muối là mượn từ chỗ quan sai. Họ đã phóng khoáng chia thịt sói cho nhóm quan sai, cũng hứa hẹn chia thêm nên mấy quan sai cũng không so đo với họ. Chờ thịt sói yêm xong, thịt trong nồi cũng hầm mềm.
Hôm nay Giang Đường Đường đã lén trộn ngũ vị hương, còn có hương liệu khác như bát giác vào thịt sói, lúc rửa thịt cũng lén dùng rượu cho nên thịt hầm trong nồi không còn chút vị tanh nào, không những không tanh mà còn tràn ra mùi vị thơm ngon. Vừa mở nắp nồi ra, mùi hương liền bay ra ngoài nhà bếp, phạm nhân ở trạm dịch đều xao động hẳn lên.
Có người liếm liếm môi, duỗi dài cổ hướng phòng bếp nói: “Con dâu mập Lục gia lại làm món ngon gì? Mùi hương thơm vậy.”
“Vừa rồi ta xem họ kéo mấy con sói trở về, chắc là hầm thịt sói.”
Lục Anh Huân căm giận nói: “Chúng ta ăn lương khô không đủ no, bọn họ lại có thể cùng quan sai ăn thịt sói cùng nhau, mẹ nó thiệt là không công bằng.”
Có người chướng mắt vì Lục gia nhị phòng nên đáp lại: “Này có thể làm sao? Ai biểu ngươi không có bản lĩnh làm thức ăn ngon. Nói nữa, thịt sói kia là vợ chồng son người ta đem về, bọn họ không thể ăn sao? Hôm qua Lục đại tẩu thỉnh các ngươi đi hỗ trợ, ngươi không muốn đi, nếu như đi thì biết đâu hôm nay được chia thịt sói rồi.”
Lục Anh Huân nói “Hứ, ngươi theo nịnh bợ cháu dâu ta cũng vô dụng, đại phòng cháu trai cháu dâu ta đều keo kiệt, có gì ăn đều luyến tiếc chia cho chúng ta, càng sẽ không chia cho ngươi đâu.”
Chu Lỗi cùng Lục Anh Huân giống nhau, ở Chu gia đứng hàng thứ hai, nhưng vẫn luôn chướng mắt Lục Anh Huân, nghe vậy liếc mắt nhìn Lục Anh Huân một cái rồi nói: “Ta bất quá lá nói câu công đạo mà thôi, đều không phải nghĩ tới chỗ tốt gì.”
“Được rồi, ngươi cũng là đừng giả bộ thanh cao, ta còn không biết ngươi, mẹ ruột ngươi còn đem ra đổi chỗ tốt, còn nói …” Lục Anh Huân còn chưa nói xong đã bị Chu Lỗi đánh một quyền té nhào xuống đất.
“Ngươi cho rằng hồi trước ở kinh thành, mọi người thật là kính trọng ngươi? Bất quá là xem mặt mũi của đại ca ngươi nên không cùng ngươi so đo thôi, Nếu không có đại ca ngươi, kẻ bất lực như ngươi, căn bản sẽ không có người nào ngó ngàng tới.” Chu Lỗi nói xong lại đánh một quyền.
Lục Anh Huân ghét nhứt chính là bị người khác nói hắn tệ, ca ngợi vị đại ca của hắn; vậy nên ông ta lập tức đánh nhau cùng Chu Lỗi. Hai người tuổi tác không lệch nhau nhiều lắm, nhưng Chu Lỗi là quan võ, còn Lục Anh Huân suốt ngày chẳng làm gì sống mơ mơ màng màng giữa các giai nhơn, nên không thể so với Chu Lỗi. Lục Anh Huân chỉ có chịu bị đánh mà thôi.
Trần thị thấy lão gia nhà mình bị Chu Lỗi đánh đến vỡ đầu chảy máu, tức khắc hét lên: “Cứu mạng! Muốn đánh chết người rồi!”
Nhưng mà Lục gia nhị phòng không được người ta ưa thích nên không có ai tới phụ giúp. Cho đến khi Lục Anh Huân sắp ngất đi, quan sai mới khoan thai đi tới. Lúc này quan sai đang ăn cơm. Tuy rằng chỉ có một món ăn là thịt sói hầm củ cải nhưng hầm tới thơm phức, sánh ngang với món canh thịt dê ở tửu lâu lớn ở kinh thành. Quan sai thấy không có chết người nên lười quản, chỉ răn dạy vài câu để họ không được quấy quá, bằng không thì sẽ quất roi; nói xong quan sai liền quay đầu đi ăn cơm tiếp.
Giang Đường Đường và Lục Thời Yến không cùng ăn cơm với nhóm quan sai, hai người nhận một ít thịt sói hầm củ cải và cơm gạo lức rồi mang về chỗ Tô thị cùng nhau ăn chung. Lúc đi ngang qua chỗ Chu gia, Giang Đường Đường cầm một ít thịt sói ra, đưa cho mấy đứa nhỏ Chu gia.
“Nầy cho chúng ta thiệt sao?” Mấy đứa nhỏ Chu gia đều không tin nhìn Giang Đường Đường. Tụi nó tuy còn nhỏ nhưng trải qua thời gian lưu đày đã sớm trưởng thành, biết hiện giờ không thể so với trước kia, thịt khô là thức ăn quý.
Giang Đường Đường hướng tới mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn, cười nói: “Đương nhiên là cho mấy đứa!” Không nói tới vườn trái cây hay lương thực, lúc Nông Gia Nhạc chuẩn bị khai trương đã trữ đủ loại thức ăn đủ cho nàng và mấy đứa nhỏ ăn trong vài năm. Nàng không cảm thấy thịt sói nầy quá quý giá. Nàng sẵn lòng tương trợ Chu gia, đồng thời cũng cho người ta thấy rõ thái độ của mình. Giang Đường Đường nàng không phải là người lạnh lùng vô tình, nếu tốt với nàng thì nàng sẽ không bạc đãi đối phương.
Trần thị nhìn Giang Đường Đường đem thịt khô cho người Chu gia, tròng mắt trừng lớn thiếu chút lồi ra luôn. Giang Đường Đường mặc kệ bà ta nghĩ như thế nào, đưa thịt khô xong liền cầm thức ăn trở về chỗ của mình. Lần nầy quan sai đặc biệt chiếu cố, cho Lục gia đại phòng ở riêng một phòng. Không chỉ là phòng rộng mà ăn cái gì cũng không bị ai quấy rầy.
Lục Tri Hi biết hiện giờ bọn họ có thể ở phòng lớn, ăn cơm cùng thịt sói, đều là nhờ có Giang Đường Đường. Nếu không phải Giang Đường Đường đi nấu cơm cho nhóm quan sai và tạo dựng quan hệ tốt thì quan sai căn bản sẽ không đối với địa phòng nhà mình có gì đặc biệt. Nàng rốt cuộc biết trước đây mình nói những lời xúc phạm, đại ca vì sao giận dữ, muốn răn dạy mình. Nàng cắn cắn môi, nói: “Đại tẩu, thực xin lỗi!”
Giang Đường Đường không nghĩ tới Lục Tri Hi đột ngột xin lỗi mình nên nhất thời không phản ứng kịp.
Lục Tri Hi thấy Giang Đường Đường không nói lời nào, trong lòng có chút thấp thỏm, do dự nghĩ có nên quỳ xuống hay không, “Trước kia là ta trách oan tẩu, đại nhơn không trách tiểu nhơn, không cần so đo cùng ta, tha thứ cho ta được không?”
Giang Đường Đường hơi mỉm cười, rất rộng lượng nói: “Đều là người một nhà, về sau chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng nhau qua cửa ai khó khăn nầy là tốt rồi.”
“Con dâu Yến nhi nói đúng!” Lục lão phu nhơn tán thưởng nói: “Người một nhà, chính là nên đoàn kết!”
Trần thị căm giận đi tới cửa, liền nghe được Lục lão phu nhơn nói lời này, bà ta lập tức giận dữ đến không kiềm lại được, đẩy cửa ra nói: “Nương, chúng ta không phải người một nhà sao? Vì sao mặc kệ chúng ta vậy?”
Lục lão phu nhơn lạnh lùng nhìn Trần thị, liếc mắt nói: “Trước kia ở kinh thành, vì thể diện của Định Bắc Hầu phủ nên tở một con mắt nhắm một con mắt, không cùng các ngươi so đo. Nhưng hiện tại con ta đã mất, còn muốn ta nuôi dưỡng con cháu nhà các ngươi?” Nếu người của nhị phòng và tam phòng biết phấn đấu bà không ngại họ là thân phận con vợ lẽ’ nhưng một đám đều không biết cố gắng phấn đấu, mơ tưởng dựa dẫm hút máu của cháu trai của mình, bà không thể nhịn.
Trần thị nói: “Đại ca là con, Anh Huân không phải cũng là con sao? Nương, người quá bất công!”
Lục lãp phu nhơn cười lạnh một tiếng, nói: “Ta không có sinh ra đứa con như vậy!”
“Nương … Người có ý tứ gì?” Trần thị mở to hai mắt nói.
“Hiện giờ Định Bắc Hầu phủ cũng không còn, không cần bận tâm thể diện gì nữa!” Lục lão phu nhơn nói: “Hắn là do kỹ nữ sanh, lão hầu gia vì mặt mũi nên ta nhận nuôi trên danh nghĩa mà thôi.”
Hai mắt Trần thị biến thành màu đen, “Nhưng việc này … Chuyện lớn như vậy mà không có truyền ra ngoài?”
“Năm đó ta vừa vặn sanh con, lão hầu gia liền đem nó tới dưới danh nghĩa ta luôn.” Lục lão phu nhơn điềm nhiên nói thêm dăm ba câu nữa, gọn gàng đem sự tình năm đó nói ra rõ ràng. Nhưng tình huống năm đó, thực ra không có nhẹ nhàng bình thản như vậy, bà và bào thai khoẻ mạnh sao lại bị sanh non, không phải bởi vì kỹ nữ kia? Đây là tâm sự bà giấu kín hơn nửa đời, bây giờ nói ra được mới nhẹ lòng.
“Vậy còn tam đệ?” Hiện tại rốt cuộc Trần thị hiểu rõ, vì sao cùng là con cháu Lục gia nhưng trong mắt Lục lão phu nhơn từ trước đến nay không hề để ý tới con cháu nhị phòng cùng tam phòng. Tuy rằng Trần thị đang hỏi nhưng trong lòng cũng đã có đáp án. Chỉ dựa vào thái độ của Lục lão phu nhơn thì Lục Bác Văn cũng không phải do lão phu nhơn sanh ra. Từ trước đến nay, hầu phủ giấu thiệt là kín kẽ, bên ngoài không ai biết chút gì.
Lục lão phu nhơn dài giọng nói: “Việc này không có liên quan tới ngươi, cút đi! Sau nầy đừng tới phiền ta.”
Trần thị thất hồn lạc phách mà đi lui ra ngoài, thần trí mơ hồ, mình sao lại gả cho tiện nhơn do kỹ nữ sanh, thân phận như vầy, lại thêm là phạm nhơn bị lưu đày, mấy đứa con của mình sau nầy phải làm sao? Lúc nầy bà đã hoàn toàn quên mất lý do mình tới chỗ nầy, vốn là muốn tìm kêu Giang Đường Đường nói chuyện với quan sai, cho Lục Anh Huân lấy thuốc trị thương.
Trần thị đi rồi, trong phòng đều im lặng. Không riêng gì Trần thị giựt mình, chính Tô thị và anh em Lục Thời Yến cũng giựt mình thảng thốt. Lục lão phu nhơn vẫn luôn đối đãi lạnh nhạt với người ở nhị phòng và tam phòng, họ đều tưởng rằng vì một đám bên đó không cố gắng phấn đấu, chỉ toàn gây phiền toái nên mới bị đối xử thư thế. Hôm nay mới biết được rõ ràng thân thế bị che giấu của họ. Chỉ là Lục Anh Huân là do kỹ nữ sanh, vậy Lục Bác Văn thì sao?
“Được rồi! Đều đi ăn cơm đi!” Sắc mặt Lục lão phu nhơn nhàn nhạt, bưng chén cơm lên tiếp tục ăn.