Tuyết di nương trừng mắt oán hận Lục Hoài uẩn và Lục Tri Nghi rồi nói: “Ta có bạc tiền gì, các ngươi không nên ngậm máu phun người.”
“Tiện nhân, có tiền còn không lấy ra cho ta mua thuốc, muốn nhìn chết hả?” Hiện tại cả người Lục Anh Huân đua đớn, không rảnh lo thương hương tiếc ngọc, ông ta đi lên dùng chân đá Tuyết di nương.
“Cha!” Lục Thừa Huyễn đi qua che chở trước mặt Tuyết di nương nói: “Cha không thể chỉ nghe lời một phía của họ mà đối xử như vậy với nương. Trong lòng nương có ai, cha còn không rõ sao?”
Lục Tri Nghi âm dương quái khí nói: “Trong lòng di nương có ai ta không biết, ta chỉ biết cứ tới nửa đêm thì bà lén lút cùng quan sai chỗ rừng cây nhỏ.”
“Ngươi, tiên nhân nầy!” Lục Anh Huân không màng tới con trai ngăn cản, đi qua bắt lấy Tuyết di nương rồi đập lên người bà, “Cư nhiên dám phản bội ta, xem xem hôm nay ta đánh chết ngươi hay không.”
Bên này, Lục gia nhị phòng náo loạn thành đoàn, bên kia Lục gia tam phòng cũng không yên tĩnh.
Mặc kệ bên ngoài ra sao, Giang Đường Đường đóng cửa phòng lại, đem thịt sói khô dư từ buổi sáng, dùng tay nải che giấu lén lấy cà chua từ trong không gian đem ra, nói: “Đều đói bụng hả? Ăn trước lót dạ đi, ta đi nấu cơm.”
“Ta đi giúp ngươi!” Lục Thời Yến đem nước ấm đi vào, nghe nàng nói vậy liền giao thùng nước cho Tô thị.
Lục Thời Lễ và Lục Tri Hi cùng đứng dậy nói: “Ta cũng đi.”
“Hai ngươi đều bị thương, ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, đừng tới thêm phiền.” Giang Đường Đường nói, trong lòng nghĩ ‘người nhiều quá, cô làm sao lấy đồ ăn từ trong không gian ra được.”
“Các ngươi nghĩ tới hỗ trợ, thì dưỡng thương cho tốt đã, hết đau rồi hãy đi phụ giúp đại tẩu sau.” Lục Thời Yến cũng nói.
Đêm nay họ mượn phòng bếp nhà thôn trưởng nấu cơm. Hai người tới đó liền chuẩn bị sắp xếp. Thức ăn đêm nay cho nhóm quan sai là mấy con gà rừng bắt được lúc sáng, lúc chiều họ cũng bắt được thỏ, món chính vẫn là cơm gạo lức. Lương thực của Lục gia đại phòng vẫn giống như trước, hỗn hợp bột đậu, cao lương cùng tiểu mạch. Giang Đường Đường chờ lúc Lục Thời yến đi giết gà và làm thịt thỏ, liền lén lấy bột bắp, hột gà từ trong không gian ra. Cô lại cầm một ít thịt sói yêm muối ra, băm thành thịt nát để làm bánh nhân thịt ăn. Ngay lúc cô đang băm thịt thì Lục Thời Yến trở lại; cô liền để việc chặt thịt cho hắn làm; bản thân thì đi làm đồ ăn cho nhóm quan sai.
Giang Đường Đường đem cắt thịt thỏ rồi ngâm nước để bớt mùi tanh, lại đem thịt gà rừng bỏ vô nồi hầm chung với nấm. Nấm dại là do con dâu cả trưởng thôn đem tới, ngoài nấm dại còn có một ít thịt mỡ, đậu que khô, thực thù du, dưa chua, của cải nữa. Cô nhìn ra được, quan hệ giữa nhóm quan sai và trưởng thôn không tồi chút nào. Cô thậm chí còn hoài nghi, tiền phòng ở của phạm nhơn cao như vậy, có khả năng là chia cho nhóm quan sai một nửa. Bất quá đây không phải chuyện cô cần quan tâm, hiện tại cô cần tính toán để đường tới chỗ lưu đày được thoải mái hơn.
Cô nghe nói họ phải đi thêm hơn một trăm dặm sẽ có một trấn nhỏ. Cô nghĩ sẽ thuyết phục Lương Gia Mân cho phép mình mua một chiếc xe lừa. Chỉ là phạm nhơn lưu đày chính là tội phạm quan trọng phải chịu lưu đày khổ sở, cô muốn mua xe bò cho thoải mái, không dễ dàng thuyết phục được Lương Gia Mân đâu. Giang Đường Đường thu hồi toan tính, chuyên tâm nấu cơm.
Thỏ và gà rừng là do nhóm quan sai săn được trên đường đi mấy ngày qua, Giang Đường Đường làm món thịt thỏ kho tàu, thịt thỏ nướng, thịt thỏ xào củ cải; hôm nay cô tính làm thêm thịt thỏ chua cay. Thời đại nầy không có ớt cay, Giang Đường Đường liền dùng thực thù du thay thế. Bỏ thịt mỡ vào chảo nóng cho ra nước mỡ rồi bỏ thịt xào sơ qua, lấy ra; sau đó bỏ thêm chút hương liệu vào chảo dầu đang sôi, sau đó là thả thịt thỏ đã yêm vô xào chung với nhau. Hương vị chua cay từ phòng bếp lớn bay ra, bay tới trong thôn, các thôn dân đồng thời hít hít mũi.
“Nhà ai nấu cơm vậy? Sao thơm tới vậy?”
“Hình như mùi vị là từ nhà Lý chính bay ra”
“Nhà Lý chính ngày thường tuy rằng có thơm ngon một chút, nhưng mấy con dâu nhà hắn không có tay nghề tới vậy, không làm ra được hương vị nầy đâu. Mùi này, còn thơm hơn mùi vị của tử lâu tốt nhứt trong thành nữa, không biết là có tay nghề nầy.”
….
Các thôn dân nghị luận sôi nổi, nhóm quan sai và phạm nhơn đang tá túc trong thôn lại biết, đây là Giang Đường Đường đang nấu cơm. Phạm nhơn chỉ có thể nuốt nước miếng, trong lòng âm thầm hâm mộ ghen tị, còn có hận; nhóm quan sai lại là cầm chén đũa, đi tới nhà Lý chính, chờ ăn cơm.
Giang Đường Đường đem thịt thỏ xào xong rồi, lại đem bánh nhân thịt hấp, làm thêm mấy cái nhân chay; cùng lúc canh gà hầm nấm cũng vừa xong. Món gà rừng hầm nấm này không cần kỹ thuật nấu nướng gì, chỉ cần nguyên liệu nấu ăn tươi sạch, thì hầm ra đều ngon. Chỉ là cô có dùng nước trong không gian, cô liền có cảm giác canh gà đặc biệt ngon.
Mở nắm nồi ra, nhóm quan sai đều vây quanh lại đây, sôi nổi khen tài nấu ăn của Giang Đường Đường lại tiến bộ rồi.
Lương Gia Mân múc trước một chén lớn canh gà, đưa cho Giang Đường Đường nói: “Đem đi cho mấy đứa nhỏ ăn đi!” Trong chén lớn có ba cái đùi gà, cón có mấy khối thịt gà, đúng là một chén canh lớn toàn thịt.
Trải qua khoảng thời gian có qua có lại gần đây, Giang Đường Đường cảm thấy Lương Gia Mân là người hiểu biết nhân tình thế thái, không phải dạng chỉ biết cướp đoạt tiền tài của phạm nhơn, nhưng hắn cũng không phải người tốt vô tư. Nếu không nhận được lợi ích lớn, sợ rằng hắn sẽ không mạo hiểm đồng ý để nhà mình mua xe lừa. Cô nhìn nhìn mấy khối thịt sói được chuẩn bị để tối nay làm thịt kho tàu, đột nhiên cô có chủ ý. Nguyên chủ là kẻ rất thích ăn uống, tử lâu lớn ở kinh thành hay quán nhỏ ven đường, nơi nơi đều có dấu chân nàng. Ăn nhiều như vậy nhưng trong trí nhớ nguyên chủ lại không có ăn qua món thịt kho tàu. Nếu cô làm món thịt kho tàu xong, cùng nhóm quan sai bàn chuyện làm ăn thì sao? Giang Đường Đường vừa nghĩ trong lòng, liền muốn làm luôn. Cô tạ ơn Lương Gia Mân rồi bưng thức ăn chạy nhanh về phòng.
Trong phòng nhóm người Tô thị cũng đã hít qua mùi hương, nhìn Giang Đường Đường và Lục Thời Yến trở về, mọi người đều lộ ra chờ mong và kích động,
“Đây là Lương đại nhơn chia cho chúng ta chút canh gà.” Giang Đường Đường đem chén canh gà đặt trên bàn nhỏ, cho mỗi đứa nhỏ một ít nước canh nóng, “Uống nước canh nóng trước đi, uống xong thì ăn đùi gà, mỗi đứa một cái đùi gà nha.”
Lục Thời Lễ và Lục Tri Hi nhìn mấy cái đùi gà lớn đều không kiềm được nuốt nước miếng, lúc sau liền đồng thời dời ánh mắt. Đó là thức ăn của cháu trai cháu gái, bọn họ cũng không thể thèm ăn tới vậy, ăn bánh đi! Tẩu tẩu làm bánh cũng rất ngon.
Hôm nay có bánh nhân thịt, hương vị càng thêm thơm. Mọi người đều ăn đến thoả mãn. Giang Đường Đường vừa ăn bánh nhân thịt vừa quan sát mấy đứa nhỏ.
“Nương, canh gà nầy ngon thiệt, nương cũng uống một ngụm đi.” Lục Điềm Điềm cầm chén nhỏ lại gần, muốn cho Giang Đường Đường ăn.
Giang Đường Đường uống một ngụm nhỏ, cười sờ sờ đầu bé, “Cảm ơn tiểu bảo bối, con ăn đi, nương đã qua qua rồi.”
Nhìn mẫu thân ôn nhu sờ đầu muội muội, còn đối với muội ấy cười, kêu là tiểu bảo bối; Lục Cảnh Hành đột nhiên có chút hâm mộ, cũng nghĩ tới chuyện cầm canh đút cho nương uống. Nhưng theo thói quen hắn quay đầu nhìn xem đại ca Lục Cảnh Thành, giống như trước, mặt lạnh tanh, nhìn không ra đại ca đang suy nghĩ cái gì. Vì thế Lục Cảnh Hành mím môi, không dám động đậy chỉ im lặng uống canh.