Ngày nay trên thế giới có rất nhiều câu chuyện về tình trạng trẻ vị thanh niên vi phạm pháp luật và hàng loạt những vấn đề rắc rối do lớp trẻ gây ra. Nhân đây, tôi muốn kể cho các bạn nghe câu chuyện về một vấn đề của thế hệ trẻ và làm thế nào để hướng trẻ em trở thành người có ích cho xã hội. Trong câu chuyện này, tôi chính là đứa trẻ vị thành niên đầy tội lỗi đó.
Ba tôi vốn là một người ngoan đạo. Ông có hai con trai, trong đó tôi là anh. Mẹ tôi đã mất vài năm trước. Không hiểu sao thời đó tôi luôn tỏ thái độ coi thường mọi nỗ lực của ba tôi trong việc ”chỉnh đốn” tôi.
Tôi rất thích súng và có hai khẩn súng lục được cất giấu cẩn thận trong một hốc cây trồng trên mảnh đất gia đình tại vùng núi của miền Tây Nam Virginia. Một lần nọ, nhớ hàng xóm nói, ba tôi đã phát hiện ra nơi cất giấu hai khẩu súng ấy và tức giận dùng búa đập vỡ chúng.
Tôi cũng là người đam mê các thể loại nhạc của vùng núi nơi tôi sống và có một chiếc đàn banjo mà đôi khi tôi vẫn thường lén lút chơi thử. Tiếc thay đó cũng chính là điều mà tín ngưỡng của ba tôi không cho phép. Ông lùng sực cho đến khi phát hiện chiếc đàn banjo của tôi và cũng nhanh chóng phá hủy nó.
Khiêu vũ theo quan niệm của ba cũng là một điều cấm kỵ. Nhưng hết lần này đến lần khác, tôi đã cố gắng xoay xở ”mượn” một con ngựa mỗi khi ba ngủ quên để tham dự những buổi khiêu vũ trong làng.
Kết quả từ tất cả những việc là những chuyến viếng thăm của tôi đến căn lều chứa củi của gia đình – đồng thời là nơi đặt miếu thờ của gia đình – ngày càng thường xuyên hơn và khủng khiếp hơn. Nhưng càng ngày tôi chỉ càng rắp tâm vi phạm những quy tắc bất cứ khi nào có thể. Tôi theo đà trở thành một kẻ nổi loạn sẵn sàng chống đối lại mọi luật lệ mà xã hội đề ra.
Điều duy nhất cứa vãn tình trạng của tôi chính là quyết định tái hôn của ba. Người mẹ kế mà ba tôi đưa về vùng núi hẻo lánh của chúng tôi quả thật là một người phụ nữ tuyệt vời, tốt bụng và rất tâm lý. Bà đã tìm mua cho tôi một cây đàn banjo khác và thậm chí còn dạy cho tôi cách chơi đàn hay hơn. Bà con mua về 2 khẩu súng bắn tỉa mạ kềm bóng loáng, một cái cho tôi và một cái cho bà. Chúng tôi đã dành hàng giờ vui vẻ tập ngắm bắn vào những mục tiêu vô hại thay vì vào đàn gà và đàn bò của nhà hàng xóm.
Nhờ chiếm được niềm tin và cảm tình của tôi bằng cách giúp tôi làm tất cả những điều mà tôi hằng ao ước, bà đã chỉ cho tôi biết cách dành tâm trí và sức lực của mình vào những việc làm có ích. Bà mua về một cái máy đánh chữ đã cũ và bắt đầu dạy cho tôi cách thể hiện những ý tưởng của mình ra giấy. Cuối cùng, bà giúp tôi tìm được việc làm ở vị trí một nhà báo vùng núi của một tờ báo nhỏ. Giờ đây tôi đã có thể hãnh diện nhìn lại thời trai trẻ và chỉ ra đâu là bước ngoặt của cuộc đời mình.
Chính từ những kinh nghiệm của mình, tôi luôn có ý bên vực những trẻ vị thành niên phạm pháp mỗi khi nghe kể về những trường hợp của chúng.
Dĩ nhiên là không phải mọi trường hợp phạm pháp đều xuất phát từ cùng một nguyên nhân. Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp, tôi cho rằng chúng đều là hệ quả tất yếu từ những luât lệ quá hà khắc được đem ra áp dụng với lớp trẻ. Và tôi cũng e rằng ngày nay nhiều bậc cha mẹ không còn nhận ra rằng động cơ đẩy trẻ em đến chỗ phạm pháp một ngày nào đó có thể chuyển hướng thành nguồn động lực đưa chúng đến thành công. Những ai có đầu óc lơ đãng và lười biếng, thiếu tinh thần mạo hiểm sẽ không thể nào có cơ hội đạt được thành công lớn trong cuộc sống. Nhiều người hiện đang nắm giữ những vị trí cao trong xã hội đôi khi trước đây lại là ”những kẻ chuyên gây rắc rối” – những tâm hồn tự do rộng mở sẵn sàng bất chấp cả những luật lệ hà khắc để thử sức ở những chân trời mới và để thức tỉnh thế hệ nối tiếp ra khỏi trạng thái mê muội.
Nếu con cái của bạn là đứa trẻ can đảm và đầy nghị lực, hãy lấy đó làm điều vui mừng. Hãy giúp chúng học cách dùng khả năng của mình để đạt được thành công trong cuộc sống. Hãy khen ngợi con cái nếu chúng sẵn sàng thử sức trong mọi việc. Hãy chỉ cho chúng cách rút kinh nghiệm từ những lỗi lầm mà chúng gặp phải. Trên hết, bạn nên ban tặng chúng lời khen thay vì thường xuyên kết tội chúng vì bản tính của con người vẫn là mong muốn được nhận nhiều lời khen hơn là tiếng chê từ người khác.