Mưa to như trút nước, gió lạnh gào thét. Giang Đường Đường ôm hai tay, run bần bật mà tránh ở trong một góc tường tối tăm. Căn miếu cũ nát lọt gió, quần áo trên người lại ướt dầm dề, mặc dù thân thể mà nàng xuyên vào này có một thân mỡ béo nhưng cũng không thể ngăn cản gió lạnh tới xương này. Giang Đường Đường khóc không ra nước mắt nhìn trời, ông trời ơi! Nếu như ta có tội thì xin ông hãy dùng pháp luật để trừng phạt ta, vì sao lại muốn cho ta xuyên qua chứ!
Đúng, nàng đã xuyên qua.
Vốn dĩ nàng chỉ là một người đi làm công ăn lương bình thường, vẫn luôn dốc sức làm việc ở thành thị, nhưng bởi vì chán ghét văn hóa làm việc 996 nên học theo người nổi tiếng trên mạng về quê nhà gây dựng sự nghiệp. Bán đi tất cả tài sản, còn nợ ngân hàng cả trăm vạn, cuối cùng cũng xây xong một căn biệt thự nhỏ ở nơi hẻo lánh xa xôi, ngoài ra nàng còn thuê trăm mẫu đồng ruộng để làm một nông gia nhạc đồng quê. Nhưng không nghĩ tới vất vả lắm mới xây dựng phòng ở và trồng xong vườn trái cây, Nông Gia Nhạc chuẩn bị khai trương thì nàng lại xuyên qua, xuyên thành đích nữ của An Dương bá trong vương triều Đại Chu.
Nguyên chủ lưng hùm vai gấu, vẻ mặt dữ tợn, lớn lên giống như một con gấu đen lớn, lại mơ ước vị lang quân tuấn tú nhất trong kinh thành-tiểu thế tử Lục Thời Yến của phủ Định Bắc Hầu. Dựa vào chiêu trò bỉ ổi để làm lớn bụng của mình, vác bụng bầu gả vào phủ Định Bắc Hầu, trở thành thế tử phi mà ai cũng hâm mộ.
Nhưng ngày vui ngắn ngủn, năm thứ ba mà nguyên chủ gả vào vương phủ thì phủ Định Bắc hầu bởi vì cấu kết với tam hoàng tử có ý đồ mưu phản nên tất cả đều bị bắt vào nhà tù. Hiện giờ nàng thay thế nguyên chủ, đang ở trên đường đi lưu đày.
Thật là xui xẻo mà!
Sự phong cảnh của thế tử phi thì nàng không được hưởng thụ, cũng không được ngủ với tiểu lang quân tuấn tú nào, lại kế thừa đống mỡ béo nặng hơn hai trăm cân, chịu sự khổ sở khi đi lưu đày, còn phải thay nguyên chủ nuôi ba đứa nhỏ ốm đau bệnh tật kia. A a a a!!
Trong đầu Giang Đường Đường phát ra một tiếng thét chói tai. Không biết hiện tại nàng đâm vào tường chết thì còn có thể xuyên trở về không?
Việc này không khoa học!
Rõ ràng nàng chỉ bị té ngã trong lúc sửa sang lại nhà kho, đầu chỉ bị đập vào tường mà thôi, sao tự dưng lại xuyên qua một cách khó hiểu thế này?
Trong sơn trang của nàng mua sắm đầy cả nhà kho, chỉ còn chờ khai trương. Còn có vườn trái cây của nàng nữa, một vườn trái cây lớn như thế đều là các chủng loại cây trái ngon nhất. Đặc biệt là trái nho, chính là loại nho ngón tay đắt nhất trên thị trường đó. Nàng còn cố ý mời mấy chuyên gia tới chỉ đạo gieo trồng, mắt thấy sắp chín rồi thì nàng lại xuyên qua.
Tất cả tài sản của nàng, thành quả sau bao nhiêu công sức của nàng cứ như thế liền mất rồi?
Trong lúc nàng tính toán chịu đựng cơn đau để tìm một mặt tường đập đầu thì trong căn miếu rách nát lại vang lên một tiếng châm chọc: “Còn coi chính mình là thế tử phi à, muốn chờ người khác hầu hạ chắc? Chân của Thời Yến chưa khỏi mà còn mang vết thương đi nấu cơm. Một đứa trẻ tám tuổi như An Ca nhi cũng biết đi lên trên núi nhặt củi nhóm lửa, thế mà một người lớn sắp ba trăm cân như ngươi lại ngồi ở nơi này lười nhác, không biết xấu hổ sao?”
Người đang nói chuyện chính là đường tỷ Giang Thải Vi của nàng. Từ nhỏ hai người đã bất hòa, sau khi nguyên chủ sử dụng thủ đoạn gả cho người trong lòng của Giang Thải Vi thì nàng ta lại càng hận nguyên chủ tận xương. Năm thứ hai sau khi nguyên chủ gả cho Lục Thời Yến thì Giang Thải Vi không màng người nhà ngăn trở, dứt khoát kiên quyết mà gả cho tam thúc của Lục Thời Yến làm vợ kế. Từ đó trở đi, Giang Thải Vi nhìn thấy nguyên chủ liền thích dùng thân phận trưởng bối để gây phiền toái cho nguyên chủ.
Giang Đường Đường tạm thời từ bỏ tâm tư đi đâm tường, vực dậy tinh thần ứng đối: “Nếu tam bá mẫu mà có thời gian rảnh rỗi thì hãy quan tâm tam thúc nhiều một chút, đừng có suốt ngày nhìn chằm chằm chút chuyện trong phòng của cháu trai và cháu dâu. Liền tính toàn bộ hầu phủ đều bị biếm thành thứ dân thì cũng vẫn là nhà biết lễ nghĩa liêm sỉ.” Một tiếng tam bá mẫu này khiến cho sắc mặt của Giang Thải Vi thay đổi.
Nàng ta thích dùng thân phận trưởng bối để chèn ép Giang Đường Đường, gây phiền phức cho Giang Đường Đường, nhưng mà thứ mà nàng ta ghét nhất cũng là thân phận tam bá mẫu này. Giang Đường Đường còn cố tình trong lời ngoài châm chọc nàng ta mơ ước cháu trai, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, thiếu chút nữa thì Giang Thải Vi đã tức chết rồi.
Nàng ta cắn răng nói: “Vãn bối quá không nên thân nên đương nhiên người trưởng bối như ta phải quan tâm nhiều một chút.”
“Ta như thế nào thì đã có mẹ chồng quản giáo rồi, không cần tới một người vợ kế như ngươi không trâu bắt chó đi cày mà xen vào việc của người khác đâu.”
Vốn dĩ Giang Đường Đường đang nói rất có khí thế, đáng tiếc, trong không khí đột nhiên truyền tới mùi gà nướng, chân nàng liền không thể tự khống chế mà chạy tới nơi truyền tới mùi thơm.
Đây là phản ứng bản năng của nguyên chủ.Nguyên chủ trừ bỏ vừa béo vừa đen thì còn có một tật xấu mà người ngoài không biết, đó chính là mỗi khi đói khát là thân thể của nàng liền như một con thú hung dữ, khống chế lấy thần kinh của nàng, làm cho nàng không quan tâm cái gì mà nổi điên phát cuồng, tóm lấy tất cả đồ ăn trước mặt tới để nhét vào trong bụng. Nhưng mà trước kia ở kinh thành, mặc kệ là ở phủ An Dương Bá hay là phủ Định Bắc hầu thì đều không thiếu ăn uống, cho nên tật xấu này của nguyên chủ rất ít khi bùng nổ. Nhưng hiện tại liền không giống nhau, phủ Định Bắc hầu bởi vì tạo phản mà bị biếm thành thứ dân, cả nhà đều bị lưu đày tới Hải Nam. Cho nên nhà mẹ đẻ phủ An Dương Bá của nguyên chủ cũng bởi vậy mà bị liên lụy, hàng tước biếm quan, chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi làm người, cũng không dám trộm tiếp tế cho nguyên chủ. Không nói mỗi ngày lưu đày đều phải đi mấy chục dặm đường mà đồ ăn cũng chỉ là lương thực thô có thể miễn cưỡng chắc bụng, sức ăn của nguyên chủ rất lớn, một chút lương thực thô như thế thì sao có thể đủ cho nàng ăn được.
Cho nên dọc theo đường đi, bởi vì không thể khống chế được phản ứng bản năng của mình nên nguyên chủ đã rất nhiều lần đi đoạt thức ăn ở chỗ quan binh; chọc thêm không ít phiền toái cho người Lục gia vốn dĩ đã có tình cảnh rất khó khăn, vậy nên người nhà chồng lại càng thêm chán ghét nguyên chủ. Ngay lúc này, nàng đang bị loại cảm xúc không thể hiểu được này khống chế. Đây là lần đầu tiên Giang Đường Đường gặp phải tình huống như vậy, nàng cực kỳ kinh hoảng. Trong lòng nàng hiểu làm như vậy là không đúng, không thể làm như vậy, nhưng lại không thể khống chế được chân của chính mình, không thể khống chế được khát vọng điên cuồng muốn ăn thật nhiều. Cảm giác này thật sự cực kỳ tồi tệ.
Lúc nàng sắp tới gần chỗ quan binh thì một cái tay thon dài có lực túm chặt lấy nàng, mạnh mẽ kéo nàng qua bên cạnh. Là phu quân mà nguyên chủ dùng thủ đoạn mới gả được, thế tử Lục Thời Yến của phủ Định Bắc hầu. Hắn bị thương rất nặng, thương thế vẫn còn chưa tốt đã đi theo người nhà cùng nhau lưu đày, giờ phút này đi đường hơi thọt, cổ tay và cổ chân cũng đều bị còng tay và xiềng chân mài đến rách cả da, nhuốm máu, nhưng ánh mắt hắn lại hờ hững cứng rắn, dường như hoàn toàn không cảm giác được đau vậy. Hắn chỉ mạnh mẽ lôi kéo Giang Đường Đường đi tới chỗ nghỉ chân của Lục gia.
“Cho! Đói bụng liền ăn!” Lục Thời Yến đổ cháo từ trong nồi ra đưa cho Giang Đường Đường.
“Thời Yến!” Lục lão phu nhân không tán đồng mà quát lớn: “Không thể chìu chuộng nàng”
Cái nồi này là do Lục lão phu nhân dùng ngân phiếu để đổi với quan sai. Chỉ vì có thể nấu chút cháo cho mấy đứa nhỏ bổ thân thể trong lúc nghỉ chân. Tuy nói Hoàng thượng nể tình công lao mấy thế hệ Lục gia trấn thủ biên cương mà miễn trừ cho nữ tử và trẻ con của Lục gia không bị xiềng xích, nhưng trẻ con đâu thể chịu được nỗi khổ khi lưu đày. Huống chi mấy đứa nhỏ do nguyên chủ sinh bởi vì là sinh ba, lại sinh non, vốn dĩ thân thể đã yếu, trước kia ở kinh thành mỗi ngày đều dùng linh dược bổ dưỡng còn miễn cưỡng có thể không sao, nhưng vừa đi lưu đày thân thể liền suy yếu hẳn đi.
Lục Thời Yến phí không ít công phu, vất vả lắm mới đổi lấy được một chút gạo tẻ là vì bồi bổ thân thể cho ba đứa nhỏ.
Bản thân Lục lão phu nhân cũng không nỡ ăn, thấy cháu trai đưa cháo cho Giang Đường Đường uống thì cực kỳ tức giận.
“Tằng tổ mẫu, để cho nương cháu ăn đi! Chúng cháu không đói bụng!” Lúc này, ba đứa nhỏ lại trăm miệng một lời nói.
Giang Đường Đường dùng hết sức lực toàn thân để nắm chặt lòng bàn tay thì mới làm tinh thần của mình giữ được một tia tỉnh táo, không tới mức bê cháo lên uống hết luôn. “Không cần! Cho bọn nhỏ ăn đi!” Nói xong, nàng liền không màng mưa to mà chạy ra căn miếu cũ nát. Nàng thật sự sợ nếu mình tiếp tục ở lại thì sẽ không khống chế được chính mình mà làm ra hành động đoạt đồ ăn.