Trời còn xám xịt, ánh sáng trong rừng cũng không tốt nhưng Giang Đường Đường không hề lo lắng, nàng cũng không có ý định đi tìm thảo dược trong rừng. Nàng tìm một nơi để trốn rồi nhanh chóng chạy vào không gian, nàng lấy ra thuốc trị cảm và thuốc hạ sốt ở hòm thuốc, sau đó còn hái rau dấp cá ở trong sân, hái thêm vài lá bưởi thêm ba bốn loại lá sau đó cầm trở về nơi nghỉ chân.
Giang Thải Vi nhìn Giang Đường Đường trở về, nàng ta nhướng mày khinh thường nói: “Đây là thảo dược mà ngươi hái được à? Ngươi nghĩ hái lá lộn xộn như vậy thì có thể chữa bệnh, Ta… ta…”
“Ngươi thế nào? Nếu như trị hết, sau này nếu ngươi thấy ta thì ngươi sẽ đi đường vòng sao?” Giang Đường Đường trừng mắt nhìn nàng ta rồi quay đầu đi nấu dược. Rau diếp cá, lá bưởi, những loại lá này là khi nàng còn nhỏ ở nông thôn, bà ngoại của nàng thường hay nấu phương thuốc dân gian cho nàng uống. Có thể chữa bệnh hay không thì nàng không biết rõ lắm, nhưng chắc chắn không có tác dụng phụ gì, nàng cũng không trông cậy vào những loại thảo dược này thật sự có thể chữa bệnh hạ sốt. Vào lúc nàng nấu dược, nàng dùng tay áo che đi, lấy thuốc trị cảm cùng thuốc hạ sốt bỏ vào trong chén, khuấy đều rồi chia làm đôi cho hai đứa nhỏ uống.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ bị bệnh đến không còn sức để thở, sinh mệnh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, Lục lão phu nhân cũng không ngăn cản nàng. Hai đứa nhỏ bị sốt đến mơ mơ màng màng, không còn sự lạnh lùng kiêu ngạo mà lúc thường hay thấy, giờ phút này giống như một con mèo yếu đuối. Trong lòng Giang Đường Đường chua xót, nàng dịu dàng nói: “Bảo bối ngoan, uống nước đường nhé, uống vào sẽ không còn khó chịu nữa!”
Không biết có phải do giọng nói của nàng quá dịu dàng hay bởi vì mong muốn được uống nước đường mà cả hai đứa nhỏ đều rất ngoan, ngoan ngoãn uống hết dược nàng bưng đến. Lục lão phu nhân có hơi kinh ngạc mà liếc nhìn nàng, bà nói: “Trong nồi còn dược không? Cũng lấy một chén cho Thời Yến uống đi.”
“Dạ bà nội, vẫn còn!” Giang Đường Đường nói: “Cháu đi múc cho huynh ấy liền.”
Lúc này, Lục Thời Yến nhắm nghiền hai mắt, mày nhíu lại, giống như đang cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn.
Tô thị thì sốt ruột đứng ở một bên canh giữ, nhìn thấy Giang Đường Đường mang dược đến, bà ấy chỉ mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Bà ấy giống Lục lão phu nhân, cũng không quá yên tâm với thảo dược do Giang Đường Đường kiếm được. Nhưng với tình hình hiện tại, ngoài tin Giang Đường Đường ra thì bà ấy cũng không nghĩ ra cách nào khác. Chỉ sợ mình sẽ mở miệng ngăn cản lại, nên Tô thị dứt khoát quay đầu đi chăm sóc hai đứa cháu trai.
Giang Đường Đường để hai tay Lục Thời Yến khoác lên vai của mình, nàng cố gắng nâng hắn ngồi dậy, tựa vào trong lòng của nàng để có thể dễ dàng cho hắn uống dược. Nhưng mà, nàng đã đánh giá cao chính mình, tuy Lục Thời Yên vì lưu đày mà cả người đều gầy thành da bọc xương, nhưng khung xương của hắn lớn, vóc dáng còn cao to, muốn nâng người dậy để cho uống dược cũng không hề dễ dàng. Cũng may sau một hồi lăn lộn, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại từ trong hôn mê.
Hắn nửa mở mắt, giọng nói khàn khàn: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Hô hấp nóng hổi của hắn phả vào bên tai, trong đầu Giang Đường Đường đột nhiên hiện lên hình ảnh nào đó khiến cho nàng mặt đỏ tim đập, tim của nàng đập nhanh hơn một nhịp, hô hấp cũng không ổn định: “Huynh bị bệnh, ta nấu dược cho huynh, huynh mau uống đi!” Nàng nói xong còn hơi nghiêng đầu để tạo ra khoảng cách giữa họ, sau đó nàng cầm chén để sát ở bên miệng hắn.
Lục Thời Yến muốn duỗi tay tự mình bưng chén lên uống, nhưng Giang Đường Đường không cho: “Chỉ có một chén thôi, nếu huynh làm vỡ thì bọn nhỏ sẽ không còn chén để ăn cháo.”
Đường đường là Thế tử gia của phủ Định Bắc hầu, là chiến thần khiến người khác chỉ nghe tiếng cũng đã sợ vỡ mật, hiện tại thế mà ngay cả chén ăn cơm cũng không có, Giang Đường Đường đột nhiên cảm thấy hắn có chút đáng thương. Lục Thời Yến tựa như cũng nghĩ giống nàng, hắn nở nụ cười chế giễu một chút rồi ngoan ngoãn uống hết dược trong chén.
“Huynh ngủ thêm một chút đi!” Giang Đường Đường đỡ hắn nằm xuống, vào lúc nàng kéo cái áo cũ bên cạnh để đắp cho hắn mới phát hiện, mắt cá chân của hắn bị xích sắt tạo thành một vết thương sâu. Có lẽ là do miệng vết thương không được xử lý tốt nên giờ đã tạo thành mủ. Nếu miệng vết thương này mà không xử lý thì chỉ sợ khi đến nơi lưu đày là hai chân của hắn cũng bị phế đi. Giang Đường Đường nhìn khuôn mặt tiều tụy nhưng vẫn anh tuấn của hắn, nàng do dự một chút, đứng dậy đổ hết dược trong nồi vào ấm, sau đó đi lấy một nồi nước về đun sôi.
Nàng đi tìm quan sai mượn cái thau đồng thật lớn, chờ nước sôi nguội sẽ dùng nước sôi để nguội này rửa sạch miệng vết thương trên người hắn, sau đó nhân lúc không ai chú ý, nàng dùng dung dịch oxy già rửa sạch một lần, cuối cùng mới bôi thuốc mỡ lên trên miệng vết thương rồi dùng mảnh vải sạch sẽ băng bó lại. Cũng may là vào buổi tối, mọi người đi một ngày trời cũng đã mệt mỏi, ngay cả Giang Thải Vi, người luôn gây rắc rối cho nàng, luôn nhìn chằm chằm nàng cũng đã không chịu đựng nổi mà ngủ mất. Lúc này nàng mới dễ dàng lén lấy dung dịch oxy già và thuốc mỡ từ trong không gian ra và xử lý miệng vết thương cho Lục Thời Yến.
Bận rộn xong, Giang Đường Đường cũng mệt mỏi, nàng trở về ôm Lục Điềm Điềm tiếp tục ngủ. Nhưng lần này ngủ chưa được bao lâu thì nàng đã tỉnh. Giang Đường Đường biết, tối hôm qua nàng được đi lại tự do trong rừng, kể cả khi tìm quan sai mượn thau đồng mà bọn họ đều có thể nói chuyện dễ dàng như vậy cũng là vì coi trọng tay nghề nấu nướng của nàng. Cho nên sau khi tỉnh lại, Giang Đường Đường đã tự giác đi tìm quan sai đề nghị làm bữa sáng cho bọn họ, bữa tối hôm qua của Giang Đường Đường đã để lại cho nhóm quan sai dư vị vô tận, cho nên đương nhiên bọn họ sẽ không từ chối.
Buổi sáng quan sai không đi săn thú, thức ăn vẫn chỉ có gạo lứt và đậu tương trộn. Quan sai cứ cho rằng nguyên liệu nấu ăn lần này bị giới hạn nên chắc chắn Giang Đường Đường sẽ không làm ra được món đặc sắc gì, nhưng không ngờ chỉ có đậu trộn và gạo lứt đơn giản mà Giang Đường Đường cũng có thể nấu ra món ngon.
Lần này, Giang Đường Đường không trộn đậu tương để nấu cùng gạo lứt, mà chỉ nấu riêng đậu tương trong nồi. Nàng đi tìm quan sai mượn dao rựa rồi đi vào trong rừng tre chặt rất nhiều cây tre, cắt từng ống tre, đem gạo lức đã được rửa sạch bỏ vào ống tre rồi cho thêm một lượng nước thích hợp, để tất cả ống tre vào trong một cái nồi lớn hấp chín. Cơm lam này không chỉ giúp gạo lức thơm hơn mà còn dễ ăn hơn. Thậm chí ăn không hết còn có thể mang đi, nếu trên đường đói bụng thì lấy ra ăn.
Nhóm quan sai vô cùng hài lòng đối với tài nấu nướng của Giang Đường Đường, chờ đến khi Giang Đường Đường nấu xong, Lương Gia Mân lại gọi Giang Đường Đường tới, trực tiếp cho nàng ba ống cơm lam: “Buổi tối hôm nay sẽ đến trạm dịch, đến lúc đó ngươi có thể đi nhận lương thực cho vài người.”
Xem như hắn đã đồng ý với yêu cầu không muốn ăn lương khô của Giang Đường Đường, được nhận lương thực và tự mình nấu đồ ăn. Giang Đường Đường nói: “Cảm ơn đại nhân đã châm chước, bà nội của ta và mấy đứa nhỏ đều có cơ thể yếu ớt, còn có phu quân của ta… Có thể cho chúng ta đều được đổi từ lương khô sang lương thực không?”
Nói ngắn gọn, chính là ngoài Lục lão phu nhân ra thì chỉ có đại phòng được đổi đồ ăn thành lương thực, còn những người khác đều không liên quan đến nàng.
Lương Gia Mân gật đầu, hắn rất hài lòng đối với sự biết điều của Giang Đường Đường. Nếu nàng nhân cơ hội mà đòi hỏi quá đáng, như vậy hắn sẽ phải suy xét lại chuyện có cần đáp ứng yêu cầu của nàng hay không.
Khi Giang Đường Đường cầm cơm trở về, người nhà họ Lục đã sớm thu dọn xong xuôi, tất cả đang ngồi ở trên mặt đất ăn lương khô mốc meo. Nhìn thấy trong tay nàng đang cầm cơm lam mới mẻ, trong mắt Trần thị và Giang Thải Vi đều hiện lên vẻ ghen ghét.