Chương 12: Lấy thân đổi dược

Vẫn luôn đi đến trời tối mới đến trạm dịch. Trạm dịch ở nơi hoang vu như thế này vừa nhỏ lại rách nát, nhưng so với việc ngủ ở bên ngoài dã ngoại thì mọi người đã cảm thấy thỏa mãn. Phòng được phân theo số người trong gia đình, các gia tộc được phân một căn phòng lớn. Bên trong không có giường, cũng không có bàn ghế, chỉ có một cái giường chung lớn tràn đầy tro bụi. Lúc này, đoàn người cũng không rảnh lo bẩn hay loạn, tùy tiện phủi tro bụi bên trên, sau đó vội vàng nằm xuống nghỉ ngơi.

Giang Đường Đường và Lục Điềm Điềm kề tai nói nhỏ nói một lúc, sau đó nàng mang theo củ mài ra khỏi phòng.

Nhìn Giang Đường Đường cầm túi củ mài đi, Trần thị không nhịn được nói: “Nàng lại đi làm gì? Không phải lại muốn trộm ăn một mình chứ!”

“Không phải, nương đi làm bánh củ mài cho cháu ăn.” Lục Điềm Điềm bĩu môi, giải thích thay cho nương.

Trần thị bẹp miệng nói: “Thôi đi, người như nàng, nói nàng đi ăn vụng ta còn tin, nói nàng biết làm bánh củ mài thì ta sẽ không tin.”

Lục Điềm Điềm không hiểu tại sao nương tốt như vậy mà nhị bá mẫu luôn nói bậy, lập tức ấm ức bẹp miệng khóc lên. Lục Thời Yến ôm cô bé vào trong ngực, lạnh lùng liếc nhìn Trần thị nói: “Củ mài vốn chính là do Giang thị đào, cho dù nàng ăn cũng không tính là trộm. Sau này khi nhị bá mẫu nói chuyện thì nên chú ý một chút.”

Trần thị bị ánh mắt lạnh băng của Lục Thời Yến dọa sợ tới nhảy dựng, không dám nói thêm câu nào, quay đầu đi giận dỗi. Giang Thải Vi bóp lòng bàn tay, cúi đầu ra phòng.

Đối với trận xung đột trong phòng, Giang Đường Đường hoàn toàn không biết, nàng cầm củ mài đi ra ngoài tìm Lương Gia Mân: “Đại nhân, bọn nhỏ nhà ta muốn ăn chút bánh ngọt, ta có thể mượn phòng bếp dùng một chút không?”

Lương Gia Mân còn chưa kịp trả lời thì nàng lại tiếp tục nói: “Đúng rồi, đại nhân, buổi tối các ngươi ăn cái gì? Có cần ta hỗ trợ nấu cơm không? Dù sao ta cũng phải làm đồ ăn cho bọn nhỏ, thuận tiện cũng giúp các ngươi làm cơm tối?”

Nghĩ đến tài nấu nướng của Giang Đường Đường, Lương Gia Mân tất nhiên sẽ không từ chối, mang theo nàng đi tới phòng bếp nhỏ ở trạm dịch. Tuy rằng đồ ăn của quan sai không tốt là bao, nhưng tốt xấu là ở trạm dịch, thức ăn cũng phong phú hơn rất nhiều.

Lần này ngoài gạo lức, còn có mấy quả bí đỏ, một quả bí đao, một khối thịt khô nhỏ và nửa túi bột mì. Nhìn nguyên liệu trên bàn, Giang Đường Đường đã có ý tưởng. Đầu tiên nàng rửa sạch gạo lức rồi đặt ở trong nồi nấu. Tranh thủ lúc đang nấu gạo lức thì nàng đi gọt vỏ bí đỏ. Chờ khi gạo lức chín một nửa thì nhanh chóng dùng rổ đặt ở lồng hấp. Lồng hấp ở trạm dịch là lồng hấp kiểu cũ, Giang Đường Đường dùng tầng ba hấp gạo lức, tầng hai hấp bí đỏ, tầng cao nhất thì hấp củ mài. Đậu tương thì vẫn giống như lần trước, nấu nhừ ở một cái nồi khác. Nhưng lần này chỉ có một mình nàng ở phòng bếp, cho nên nàng trộm lấy một ít hương liệu từ trong không gian ra dùng, mùi vị sẽ ngon hơn lần trước rất nhiều. Bí đao được cắt thành từng khối đặt ở trong một cái nồi khác hầm canh.

Sau khi bí đỏ chín mềm, dùng muỗng nghiền nát, trộn cùng bột mì làm thành bánh bí đỏ. Củ mài cũng được nghiền nát giống như bí đỏ, lại từ trong không gian trộm cầm một ít bún gạo, bột sắn, sữa bò, dầu ăn, đường cát trắng bỏ vào theo số lượng vừa phải, khuấy đều rồi đặt vào nồi to hấp chín. Thịt khô cắt hạt, bỏ vào nồi rán lên, sau đó lại đổ cơm gạo lức đã chưng chín vào trong nồi xào tiếp. Ngay lập tức mùi thơm truyền khắp trạm dịch, dù là quan sai trông coi bên ngoài hay đang nghỉ ngơi trong phòng đều đứng ngồi không yên vì mùi hương này.

Khi Giang Đường Đường đang nấu cơm ở nhà bếp, Giang Thải Vi cũng tìm được một tên quan sai ở trạm dịch. Nàng ta lấy ra một tờ ngân phiếu đưa qua nói: “Tiểu ca, có thể làm phiền ngươi chuẩn bị cho ta một chút thuốc bột không.”

Quan sai râu cá trê kia híp mắt nhìn khắp người Giang Thải Vi, nói: “Muốn thuốc gì? Người trong nhà bị bệnh à?”

Giang Thải Vi ghê tởm với ánh mắt của hắn, nhưng nghĩ đến âm mưu của mình liền cố nén ghê tởm nói: “Đúng vậy, nam nhân nhà ta bị thương, mỗi đêm đều đau không ngủ được, ngươi có thể lấy cho ta một chút thuốc bột làm buổi tối hắn có thể ngủ ngon được không?”

Quan sai râu cá trê có chút không tha đẩy lại ngân phiếu: “Ngươi muốn ta lấy thuốc bột để giúp ngươi chạy trốn sao? Không thể được, nếu như bị điều tra ra thì chính là chuyện phải rơi đầu.”

“Ta đâu dám chạy trốn chứ!” Giang Thải Vi õng ẹo nói: “Thật sự là nam nhân của ta buổi tối không ngủ được, ngươi giúp ta một chút được không, chỉ cho ta một chút thì tốt rồi, chỉ một chút sao có thể mê được vài vị quan sai? Hơn nữa, một nữ tử yếu đuối như ta sao có thể chạy trốn khỏi núi rừng hoang vu này?”

Quan sai không có khả năng tin lời nàng ta nói. Nhưng nhìn Giang Thải Vi lớn lên trắng nõn, làm nũng lên thật sự làm xương cốt người mềm mại, trong lòng ngứa ngáy. Hắn ôm người vào trong lòng ngực, tay không thành thật vói vào trong quần áo của nàng ta: “Thật sự vì nam nhân?”

Giang Thải Vi ghê tởm muốn phun, nhưng nghĩ đến hình ảnh Giang Đường Đường dựa vào Lục Thời Yến khiêu khích nhìn mình, cố nén xúc động đẩy người ra nói: “Thật sự, cầu xin đại ca giúp đỡ, được không.”

“Nam nhân ngươi không phải bị thương thân mình mà là bị thương phía dưới phải không?” Quan sai vừa nói vừa dẫn theo Giang Thải Vi đến phòng trống bên cạnh.

Trong lòng Giang Thải Vi khẩn trương, kề sát chân tường không chịu đi: “Đại ca, ngươi xem chuyện thuốc bột ……”

“Đừng nóng vội, chỉ cần làm đại gia ta sung sướng, cho dù làm hỏng quy củ thì ta cũng sẽ giúp ngươi làm được. Chẳng qua trừ bỏ ta thì sẽ không có người dám đưa thuốc gây mê cho phạm nhân lưu đày ……”

Ý của tên quan sai này rất rõ ràng, nếu không cho hắn chiếm tiện nghi, vậy xem như tiêu tiền cũng không thể mua được thuốc gây mê. Giang Thải Vi cảm thấy ngón tay của hắn ghê tởm giống như rắn độc di chuyển ở trên người nàng ta, nàng ta muốn lấy lại ngân phiếu rồi lập tức rời đi. Nhưng trên đường lưu đày đúng là thời cơ tốt để giết người. Hơn nữa người chết ở trên đường lưu đày thì quan sai cũng sẽ không truy cứu nguyên nhân. Chỉ biết tùy tiện báo kết quả công tác lên phía trên. Nghĩ đến Lục Thời Yến vừa rồi lạnh mặt giữ gìn Giang Đường Đường, Giang Thải Vi cuối cùng không đẩy nam nhân kia ra.

Nam nhân làm việc ở trạm dịch hẻo lánh này không biết đã gặp qua bao nhiêu phu nhân nhà giàu bị lưu đày. Người nào khi bắt đầu không phải đòi giữ gìn trinh tiết? Nhưng chỉ vì một miếng ăn, vì sống sót mà cuối cùng cũng giống như kỹ nữ thanh lâu? Chỉ là người vì thuốc bột giống nữ tử này lại không có nhiều. Nhưng nàng ta muốn lấy thuốc bột đi làm cái gì thì quan sai kia cũng không quan tâm, hắn mang theo Giang Thải Vi vào phòng, vội vàng cởi quần áo ra, cắn lên cái miệng nhỏ mềm mại kia.

Giang Thải Vi ngửi được một mùi tanh hôi, nàng ta cố nén nôn mửa chịu đựng trận cuồng phong bão tố làm mình ghê tởm này.

error: Content is protected !!