Chương 13: Ăn cơm mềm

Hôm nay nhóm quan sai rất hài lòng về bữa cơm do Giang Đường Đường làm, khi nàng rời đi, Lương Gia Mân còn múc cho nàng một chén cơm chiên thịt khô lớn.

Giang Đường Đường cảm ơn hắn, cũng để lại một đĩa nhỏ bánh củ mài cho nhóm quan sai: “Đây là do ta dùng củ mài ta đào được ở trên đường để làm một ít bánh củ mài cho bọn nhỏ, tuy rằng không nhiều lắm, các vị cũng nếm thử.”

Sau khi Giang Đường Đường rời đi, Cát Đại Toàn chia bánh củ mài cho mọi người. Tuy rằng cắt thành từng miếng nhỏ, mỗi người được chia không nhiều lắm nhưng hương vị thật sự rất ngon.

Cát Đại Toàn không nhịn được lải nhải với Lương Gia Mân: “Đầu lĩnh, tại sao vị Giang thị này lại đột nhiên thay đổi như một người khác, không chỉ nấu ăn ngon mà còn biết điều.”

Lương Gia Mân như suy tư gì nhìn bánh củ mài trong tay nói: “Dù sao cũng là quý nữ thế gia, có thể lấy diện mạo kia gả đến phủ Định Bắc Hầu thì sao có thể thật sự chỉ là người ngu ngốc chỉ biết ăn?”

Cát Đại Toàn nghi hoặc nói: “Vậy tại sao trước kia nàng lại như vậy, chẳng lẽ là giấu tài?”

Lương Gia Mân nói: “Mặc kệ nàng làm gì, ngươi đi sắp xếp một chút, bắt đầu từ ngày mai, phần lương khô của Lục lão phu nhân và đại phòng Lục gia đổi thành lương thô, mặt khác, những ngày tiếp theo nàng sẽ tự làm cơm, bảo mọi người chăm sóc nàng cùng bọn nhỏ nhà nàng một ít.”

“Yên tâm, mọi người đều hiểu.” Nghe nói sau này đều sẽ do Giang thị nấu cơm, trong lòng Cát Đại Toàn vui vẻ, đi đường đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Giang Đường Đường bưng bánh củ mài và cơm ra khỏi nhà bếp, trước tiên tìm một nơi không có người vào không gian một chuyến. Sau khi vào không gian, Giang Đường Đường mở nồi chưng lấy màn thầu ra, vừa ăn màn thầu vừa ra sân hái một quả bí đỏ. Trở lại phòng bếp, rửa sạch bí đỏ cắt miếng, bỏ vào một thìa dầu, bột ngũ vị, muối, tiêu xay, trộn đều, chỉnh thời gian và nhiệt độ của nồi chiên không dầu. Lại nhét vào trong lòng ngực mấy cái màn thầu, sau đó vội bưng đồ vật ra không gian.

Không ngờ bưng đồ vật đi chưa được mấy bước liền gặp được Giang Thải Vi. Nàng ta vừa đi vừa chỉnh quần áo. Nhìn thấy Giang Đường Đường, Giang Thải Vi có chút chột dạ dời đi ánh mắt, sau đó lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái mới quay đầu nhanh chóng rời đi. Giang Đường Đường như suy tư gì mà nhìn bóng dáng nàng ta. Nàng ta đang chột dạ cái gì? Chẳng qua Giang Đường Đường cũng không nghĩ nhiều, nàng ta làm gì cũng không liên quan đến nàng, nàng bưng bánh củ mài bước nhanh trở về phòng.

Trong phòng, hầu hết mọi người đều bởi vì không chịu nổi mệt mỏi, ăn lương khô xong liền đi ngủ. Lục Thời Yến ngồi ở bên cạnh mấy đứa nhỏ, vẫn chưa ngủ, khi Giang Đường Đường đẩy cửa vào, hắn đang dùng tay thử độ ấm trên trán bọn nhỏ, trên mặt mang theo sự dịu dàng hiếm thấy. Nhưng sự dịu dàng này đã biến mất khi nhìn thấy Giang Đường Đường, lại lần nữa biến trở về khối băng sống.

Giang Đường Đường: “……”

Tuy rằng nàng biết mình lớn lên vừa béo lại xấu, nhưng cũng không cần phải làm như vậy chứ! Giang Đường Đường hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Lục Điềm Điềm, đặt bánh củ mài ở trước mặt cô bé, khi đang định duỗi tay nhéo mũi cô bé thì Lục Thời Yến duỗi tay ngăn nàng lại.

“Con bé quá mệt mỏi, để đứa nhỏ ngủ đi!”

Nghĩ lại người lớn như mình còn suýt chút nữa ăn không tiêu, huống chi là bọn nhỏ, trong lòng Giang Đường Đường dâng lên một mảnh chua xót, từ bỏ tâm tư đánh thức đứa nhỏ. Nàng lấy chén nhỏ từ trong bao quần áo ra, từ chén lớn chia cơm vào chén nhỏ cho chính mình, còn lại đưa cho Lục Thời Yến nói: “Mau ăn, ăn xong ta còn đi trả chén.”

Lục Thời Yến ngước mắt nhìn nàng, cũng không nhận lấy. Tuy rằng hai ngày nay Giang Đường Đường đã cố gắng thay đổi hình tượng của chính mình trong mắt mọi người, nhưng hiển nhiên Lục Thời Yến vẫn không tin nàng có thể hào phóng chia cơm cho hắn ăn. Dù sao trước kia nàng chỉ vì một ngụm ăn mà làm không ít chuyện kỳ lạ ác độc.

Giang Đường Đường cố ý nói: “Làm gì? Thế tử gia cảm thấy ăn cơm mềm mất mặt sao?”

“Không phải cảm thấy mất mặt, ta đã không còn là thế tử.” Cuối cùng Lục Thời Yến cũng đưa tay ra cầm chén. Nhưng lại không ăn, mà nhìn Giang Đường Đường ăn, rõ ràng sợ nàng ăn không đủ.

“Huynh mau ăn đi, đừng quan tâm tới ta. Ta cảm thấy béo làm cái gì cũng không tiện, cho nên có ý giảm béo, về sau đều sẽ ăn ít.” Giang Đường Đường quyết định tiêm một liều thuốc dự phòng cho hắn trước, miễn cho ngày nào đó nàng đột nhiên gầy xuống thì hắn lại giật mình. Thấy hắn vẫn không ăn, Giang Đường Đường lại lấy ra vài cái màn thầu giấu ở trong lòng ngực, nhét trong bao quần áo nói: “Ta đã để lại đồ ăn cho tổ mẫu và nương, huynh không cần tiết kiệm cho bọn họ”

Lúc này Lục Thời Yến mới cầm đũa ăn, chỉ ăn một ngụm liền bất ngờ dừng đũa. Có lẽ hắn đã hiểu tại sao chỉ vì làm mấy bữa cơm mà quan sai đã thay đổi ấn tượng về Giang thị. Tay nghề này thật sự quá tốt. Có thể so với ngự trù ở trong cung.

“Vất vả cho ngươi rồi!”

“Đều là người một nhà, nói gì tới vất vả chứ!” Giang Đường Đường không để bụng xua tay, nhanh chóng tiêu diệt cơm chiên thịt khô trong chén. Ăn xong một chén cơm nhỏ, thật sự không đủ cho cái dạ dày lớn của nàng. Nhưng nghĩ vừa rồi nàng đã ăn một cái màn thầu, màn thầu và cơm đều là thứ dễ mập, ăn một chút là được. Nếu lát nữa thật sự cảm thấy đói thì trộm uống chút sữa bò và ăn chút trái cây!

Trong khi nàng giãy giụa, Lục Thời Yến duỗi tay to lại đây: “Ta còn có cơm chưa ăn qua!” Nói xong muốn chia cơm cho nàng.

Giang Đường Đường vội vàng ngăn lại: “Không cần! Ta đã ăn no rồi!”

“Thật sự no rồi sao?” Lục Thời Yến dùng đôi mắt đen sâu như mực nhìn chăm chú vào nàng, thấp giọng hỏi.

Giang Đường Đường gật đầu: “Ăn no rồi, huynh ăn đi, ta đi rửa chén.” Nói xong liền chạy ra khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi phòng, Giang Đường Đường dùng tay vỗ ngực, thở dài: Nam nhân có bộ dáng quá đẹp trai cũng không tốt, quá dễ dàng làm loạn lòng người. Nghĩ đều đã ra ngoài rồi, Giang Đường Đường liền đi nhà xí, tính toán đóng cửa trộm vào không gian rửa mặt tắm rửa rồi lại trở về phòng ngủ, không ngờ lại gặp phải Giang Thải Vi lần nữa.

Giang Thải Vi đang cong lưng cầm cành liễu súc miệng. Nhìn thấy Giang Đường Đường liền hung hăng trừng mắt nhìn nàng, sau đó ném cành liễu rời đi. Giang Đường Đường trợn mắt nhìn theo bóng dáng nàng ta, vào nhà xí khóa chặt cửa, nhanh chóng tiến vào không gian.

Cảm nhận được không khí tươi mới trong không gian, Giang Đường Đường thoải mái than thở một tiếng, nếu buổi tối có thể ở bên trong này ngủ thì tốt rồi. Nhưng nghĩ lại hiện tại nàng là phạm nhân, nếu ở lâu không quay về, chỉ sợ có người sẽ hoài nghi nàng chạy trốn, lại lần nữa làm ầm ĩ.nNàng chỉ có thể tiếc nuối thở dài một hơi, nhanh chóng rửa sạch chén, sau đó đánh răng rửa mặt, bôi mỹ phẩm dưỡng da, làm xong mới lưu luyến ra không gian.

Vừa trở lại phòng, liền nghe thấy Lục Thời Yến nói: “Ta đã mang chén đi trả, ngươi nghỉ ngơi đi!”

Hôm nay đi đường nhiều như vậy, còn phải làm hai bữa cơm, hiện tại đúng là Giang Đường Đường vừa mệt lại buồn ngủ, nếu hắn đã cầm chén đi trả, vậy thì nàng liền đi ngủ luôn!

Giang Đường Đường dựa gần vào Lục Điềm Điềm nằm xuống, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

error: Content is protected !!