Chương 14: Vui sướng khi người gặp hoạ

Ngày hôm sau, Giang Đường Đường vừa mở mắt liền nhìn thấy Lục Điềm Điềm chống cằm nhìn nàng cười. Thấy nàng tỉnh, Lục Điềm Điềm thò qua thơm một ngụm lên má nàng, mềm mại nói: “Nương, bánh củ mài nương làm ăn ngon thiệt ngon.”

Giang Đường Đường sáng tinh mơ đã được tặng một món quà lớn, trong lòng ngọt như uống nước mật ong, nàng cười nói: “Con ăn rồi sao?”

Lục Điềm Điềm nói: “Nửa đêm con và ca ca bị đói tỉnh, cha lấy cho chúng con ăn. Vừa mềm lại thơm, trước kia con chưa từng được ăn bánh ngon như vậy.”

“Con nhóc này miệng cũng thật ngọt!” Giang Đường Đường búng nhẹ lên mũi cô bé một cái, cười nói: “Lần sau nương lại làm cho con ăn nhé!”

Lục Điềm Điềm ôm cổ nàng, lại thơm lên má nàng một cái nữa.

Giang Đường Đường nhìn qua cửa sổ thấy trời đã gần sáng, nghĩ đến chuyện mình nấu cơm cho quan sai để tranh thủ đến lương thực, cũng không rảnh lo thân thiết với con gái, nàng ôm cô bé nói: “Con ở đây chờ nương, nương đi làm đồ ăn sáng cho con.”

Không ngờ Lục Thời Yến cũng đi theo nàng cùng nhau ra phòng. Thấy hắn vẫn luôn đi theo chính mình, Giang Đường Đường nghi hoặc nói: “Huynh tới làm gì?”

Lục Thời Yến nói: “Ta đi giúp ngươi!”

Giống như nhìn ra Giang Đường Đường nghi hoặc, lại nói: “Tối hôm qua khi ta tìm quan sai mượn nước ấm, nghe nói ngươi tìm đại nhân xin ban ân, về sau nhà chúng ta sẽ không ăn lương khô mà đổi thành lương thực để tự mình nấu.”

Giang Đường Đường có chút ngoài ý muốn nhướng mày: “Huynh biết nấu cơm à?”

Lục Thời Yến nói: “Ta không biết! Nhưng ta có thể giúp ngươi nhặt củi đốt lửa làm việc nặng!”

Giang Đường Đường nghĩ chính mình nấu cơm một mình, lúc đốt củi lửa cũng có chút luống cuống tay chân, vậy nên liền không từ chối ý tốt của hắn. Có người hỗ trợ cũng tốt, nàng cũng có thể nhẹ nhàng hơn một chút. Tuy rằng nàng cũng biết đốt củi lửa bếp, nhưng một mình vừa nhóm lửa lại phải vội việc nấu cơm, thật sự là có chút quá sức.

Khi nói chuyện, hai người đã đến phòng bếp nhỏ. Nhìn thấy Giang Đường Đường lại đây, Cát Đại Toàn giao lương thực cho nàng nói: “Đây là đồ ăn sáng của nhà các ngươi.”

“Cảm ơn quan gia.” Giang Đường Đường nhận lấy lương thực, cảm ơn hắn rồi hỏi chuyện nấu cơm hôm nay.

“Đầu lĩnh nói hôm nay muốn vội vàng lên đường nên sáng nay chúng ta không cần ngươi làm cơm, ngươi làm cơm buổi tối là được.”

Cát Đại Toàn nói xong lại chỉ điểm: “Ngươi cũng làm nhanh chút, đến giờ xuất phát thì chúng ta cũng mặc kệ ngươi đã ăn cơm hay chưa.”

“Cảm ơn đại nhân, dân phụ nhất định không chậm trễ thời gian.”

Sau khi Cát Đại Toàn rời đi, Giang Đường Đường bắt đầu bận việc. Phạm nhân và quan sai ăn không giống nhau, phạm nhân ăn bánh bột bắp, cho nên hôm nay Cát Đại Toàn cho nàng một túi bột bắp, một ít củ cải và lá cải. Bột bắp này được trộn từ bột đậu hỗn hợp, là bột bắp và bột kê.mCho dù bánh bột bắp vừa chưng xong cũng rất cứng. Giang Đường Đường trả giá nhiều như vậy mới nhận được cơ hội cải thiện sinh hoạt, nàng không muốn ăn bánh bột bắp cứng tới nghẹn cổ họng kia.

Nàng đưa củ cải và lá cải cho Lục Thời Yến nói: “Không phải huynh muốn hỗ trợ sao? Biết rửa rau xanh không?”

“Biết!” Lục Thời Yến lưu loát cầm củ cải và lá cải đi ra phòng bếp, đi tìm chỗ rửa sạch.

Giang Đường Đường thấy hắn đã đi ra ngoài, vội vàng đổ một nửa bột vào trong bồn, nhanh chóng từ trong không gian cầm ra một ít bột ngô và bột mì, mỗi thứ một ít, sau khi thấy cân lượng đã giống như túi bột quan sai cho nàng, Giang Đường Đường nhanh chóng đổ số bột còn lại vào trong túi bột mì rồi cùng nhau để vào không gian. Tranh thủ lúc Lục Thời Yến chưa đi vào liền nhanh chóng trộn bột. Khi trộn còn trộm thêm hai quả trứng gà vào bên trong, nhanh chóng ném vỏ trứng vào không gian. Chờ khi Lục Thời Yến rửa rau trở về thì nàng đã ủ bột xong, tuy rằng bỏ vào bên trong không ít thứ tốt, nhưng bởi vì bột đã được ủ, Lục Thời Yến lại không hiểu việc bếp núc cho nên cũng không phát hiện ra cái gì không đúng.

“Huynh nhóm lửa giúp ta đi! Huynh có biết làm không?” Giang Đường Đường nhận lấy củ cải và lá cải, đặt ở trên thớt bắt đầu cắt.

“Biết!” Tuy rằng Lục Thời Yến là công tử sinh ra đã ngậm muỗng vàng, nhưng mười lăm tuổi đã lên chiến trường, nhiều lần sống chết, hiện tại lại trải qua quá trình lưu đày, loại chuyện này đối với hắn cũng không khó.

Thấy hắn nhóm lửa khá tốt, Giang Đường Đường cảm thấy người giúp đỡ này cũng không tồi. Nàng nhanh chóng cắt nát củ cải và lá cải trộn vào bột, sau đó làm thành bánh bột bắp, bỏ vào nồi hấp. Vì thời gian gấp gáp nên Giang Đường Đường đục một lỗ rất lớn ở giữa bánh bột bắp. Như vậy sẽ nhanh chín hơn. Chẳng qua mặc dù là như vậy thì khi bánh bột bắp vừa mới chưng xong, quan sai đã hô to xuất phát. Hai người luống cuống tay chân bỏ bánh bột bắp còn nóng hổi vào túi, sau đó vội vàng lên đường, căn bản không có thời gian ăn.

Trần thị vui sướng khi người gặp họa nói: “Có người ấy mà, lúc nào cũng thích hơn thua. Chính mình lăn lộn còn chưa tính, còn lôi kéo nương cùng nhau lăn lộn. Hiện tại thì tốt rồi, làm nương lớn tuổi mà sáng nay chưa ăn được một ngụm lương khô, hiện tại còn phải đi một ngày đường, phải làm sao bây giờ!”

Vừa rồi khi quan sai phát lương khô, nghe nói Giang Đường Đường muốn tự làm đồ ăn cho đại phòng thì trong lòng bà ta vô cùng bất mãn. Nhưng thấy Giang Đường Đường bận rộn tới đầu đầy mồ hôi, kết quả còn chưa được ăn đã phải xuất phát, trong lòng bà ta liền cảm thấy rất sung sướng. Không chỉ Trần thị, những phạm nhân bị lưu đày bên cạnh cũng âm thầm vui sướng ở trong lòng. Hai ngày nay nhìn Giang Đường Đường lúc thì hái quả dại, lúc thì đào củ mài, lúc nữa lại nấu cơm lấy lòng quan sai, làm quan sai vốn dĩ không thích nàng cũng thay đổi thái độ, trong lòng bọn họ đã sớm không thoải mái. Hiện tại thì tốt rồi, bận rộn đến mức mặt xám mày tro nhưng vẫn còn chưa được ăn thì đã phải xuất phát!

Ngay cả Lục Tri Hi cũng xoa bụng, oán hận trừng mắt nhìn Giang Đường Đường: “Đều tại ngươi muốn thể hiện, ta đều phải chết đói!”

“Tri Hi!” Lục Thời Yến lạnh lùng nói: “Xin lỗi tẩu tử của muội ngay!”

“Huynh thế mà lại vì nàng mà mắng ta!” Lục Tri Hi lớn như vậy nhưng chưa từng bị đại ca mắng, lập tức ấm ức khóc lớn nói: “Hơn nữa, nàng thì tính là tẩu tử gì chứ, năm đó nếu không phải nàng không biết xấu hổ hạ dược làm bẩn huynh, ỷ vào bọn nhỏ trong bụng tới cửa làm ầm ĩ, một hai phải bắt huynh cưới nàng thì chúng ta sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành sao?”

Lục Thời Yến trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Đó cũng là do ta đã làm sai, không phải do nàng sai, mau xin lỗi!”

Lục Tri Hi nghẹn ngào một chút, lớn tiếng nói: “Ta không!” Nói xong liền quay đầu chạy đi.

“Tri Hi!” Tô thị không tán thành nhìn con trai một cái, lại thở dài, sau đó vội đuổi theo con gái.

“Đại ca!” Lục Thời Lễ nắm chặt tay, thất vọng nhìn Lục Thời Yến nói: “Huynh thay đổi rồi!” Nói xong cũng nổi giận đùng đùng chạy đi.

“Bọn họ không hiểu chuyện! Ngươi đừng đặt những lời kia vào lòng.” Lục Thời Yến rũ mắt nhìn Giang Đường Đường nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, ngươi…… đừng tức giận!”

Giang Đường Đường không để bụng nói: “Cũng không phải là do huynh sai, huynh xin lỗi ta làm cái gì? Hơn nữa ta cũng không tức giận!” Nếu bọn họ không muốn ăn thì buổi tối bảo quan sai tiếp tục phát lương khô cho bọn họ là được! Nàng tức giận làm gì chứ. Chẳng qua nàng vẫn là quá lương thiện! Phải sửa!

“Ta sẽ bảo nàng xin lỗi ngươi!” Lục Thời Yến nói xong liền không nhiều lời, dẫn theo hai con trai tiếp tục lên đường.

Giang Đường Đường trợn trắng mắt ở trong lòng. Nàng mới không cần lời xin lỗi, nàng chỉ cần quản chính mình, về sau không xen vào chuyện của người khác là được.

“Nương!” Tuy rằng Lục Điềm Điềm còn nhỏ, nhưng cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện không tốt, cô bé lo lắng cầm lấy tay nàng. Giang Đường Đường mỉm cười nhìn cô bé, từ trong bao quần áo cầm một cái bánh bột bắp ra đưa cho cô bé: “Không sao, mau, tranh thủ lúc còn nóng ăn đi!”

Bánh bột bắp vừa được lấy ra, mùi thơm liền truyền khắp nơi. Mấy phạm nhân bên cạnh ngửi được lập tức gian nan nuốt một ngụm nước bọt, giống như lại thấy đói bụng.

Lục Điềm Điềm cắn một ngụm, hai mắt lập tức cười thành trăng non: “Nương, ngon quá, thơm quá, quá mềm.”

“Ăn ngon thì lần sau lại làm cho con ăn.” Giang Đường Đường nói xong cũng cầm lấy một cái bánh bột bắp từ trong bao quần áo ra cắn một ngụm. Ừm, hương vị ngon hơn nàng nghĩ. Thật sự không lãng phí thời gian nàng bận rộn. Cùng Lục Điềm Điềm ăn xong một cái bánh bột bắp, Giang Đường Đường liền thành thật đi đường, không có ỷ vào chút tài nấu nướng của chính mình liền làm ra vẻ.

error: Content is protected !!