Lục Thời Yến đang dốc toàn lực đối phó với bầy sói, bảo vệ người của Lục gia, cũng không chú ý tới âm thanh cầu cứu yếu ớt nhu nhược của Giang Thải Vi. Khi nhận thấy được một luồng sức mạnh đột nhiên đánh về phía hắn, hắn theo bản năng tưởng rằng sói tấn công mà vung kiếm lên, cho đến khi kiếm sắp đâm vào người Giang Thải Vi thì mới phát hiện là người, vội vàng thu kiếm lại, nhưng lần phân tâm này lại làm Lang Vương bên cạnh bắt được cơ hội. Một con sói có màu lông xám trắng, hình thể vô cùng khổng lồ nhảy lên một cái, đột nhiên cắn về phía Lục Thời Yến.
Lục Cảnh Thành đang khẩn trương, sợ hãi, lại sùng bái mà nhìn cha chiến đấu với bầy sói, thấy vậy sốt ruột mà hét lớn: “Cha cẩn thận!”
Lục Thời Yến ngửa thân thể ra sau, tránh thoát được tập kích của Lang Vương, trở tay vung kiếm đâm về phía Lang Vương. Nhưng rõ ràng Lang Vương khó đối phó hơn nhiều so với sói bình thường. Chẳng những hình thể của nó rất lớn, dường như còn có trí lực nhất định. Kiếm trong tay Lục Thời Yến đâm vào không khí, còn thiếu chút nữa đã bị Lang Vương cắn bị thương.
Giang Thải Vi thấy sói ra sức cắn Lục Thời Yến, lại nhìn mọi người loạn thành một đoàn bên cạnh, quan binh cũng căn bản không rảnh bận tâm bên này, trong lòng đột nhiên nảy lên một cái ý tưởng điên cuồng. Vì sao nàng ta không thừa dịp cơ hội này để cùng rời đi với hắn chứ. Nếu không rời đi, mặc dù nàng ta gϊếŧ được Giang Đường Đường thì giữa bọn họ còn có người Lục gia, hắn cũng không có khả năng sẽ ở bên nàng ta. Nhưng nếu bọn họ rời đi, đến một nơi xa lạ, mai danh ẩn tích mà sinh sống…Dù sao hiện giờ hắn đã bị lưu đày, cũng không phải Thế tử gia của phủ Định Bắc hầu.
Giang Thải Vi càng nghĩ càng thêm quyết tâm, tìm đúng cơ hội, giả vờ bị sợ hãi, lại lần nữa nghiêng vào người Lục Thời Yến. Kế hoạch của nàng ta chính là giả vờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cùng hắn ngã xuống sườn dốc bên phải phía dưới, sau đó lại nghĩ cách thuyết phục Lục Thời Yến cùng nàng ta tìm một chỗ trốn đi để sinh sống.
Giang Đường Đường không biết tính toán trong lòng Giang Thải Vi, chỉ cảm thấy Giang Thải Vi vẫn luôn nghiêng vào người Lục Thời Yến sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy của hắn. Vì vậy liền muốn kéo nàng ta ra, lại không nghĩ rằng Giang Thải Vi đang tính kế Lục Thời Yến, người thì không kéo ra được mà ngược lại nàng còn bị kéo theo vào. Ba người đồng thời ngã xuống vách núi.
Đúng vậy, vách núi.
Trời xui đất khiến, mấy người cũng không hề ngã xuống sườn dốc tương đối nhẹ nhàng mà Giang Thải Vi tính kế trước đó, mà là vách núi cao ở phía bên kia. Vào lúc ngã xuống, Giang Đường Đường thầm than một tiếng xui xẻo ở trong lòng, sớm biết thế thì nàng sẽ ngoan ngoãn đứng ở kia mà không tham gia. Ngay sau đó, nàng liền có cảm giác ngã vào trong nước. Nước kia lạnh thấu đến xương, nàng không bị việc ngã xuống vực dọa cho chết, nhưng lại thiếu chút nữa đã bị nước trong sông làm cho lạnh chết. Nàng muốn bò dậy từ trong sông nhưng tay chân cứng đờ, căn bản không động đậy được.
Lúc này, Giang Đường Đường cũng không quan tâm có bại lộ hay không bại lộ, lập tức tiến vào trong không gian. Sau khi vào không gian được một lúc thật lâu xong, tay chân Giang Đường Đường mới khôi phục tri giác. Nàng kiểm tra thân thể một lần, không có ngoại thương gì, nhưng có thể là do ngã xuống từ chỗ cao nên nàng cảm thấy cả người đều đau, xương cốt đều có cảm giác như muốn tan thành từng mảnh. Nàng nhe răng trợn mắt đi vào phòng tắm, thả người vào bồn tắm nước ấm, đầu óc thả lỏng, quyết định tạm thời cái gì cũng mặc kệ.
Cùng thời gian đó, Lục Thời Yến và Giang Thải Vi cũng trước sau rơi vào giữa sông. Lục Thời Yến bị ngã vào giữa sông, tuy rằng cũng thấy nước lạnh đến thấu xương, nhưng tốt xấu gì cũng có chút công phu, không đến mức bị đông lạnh đến không có cách nào hoạt động giống như Giang Đường Đường. Hắn nhanh chóng vươn đầu ra từ trong nước. Nghĩ đến chuyện bỗng dưng rơi xuống vực kia, đôi mắt hắn sâu thẳm, đang muốn đi tìm Giang Đường Đường thì cảm giác bị người ôm lấy chân. Hắn do dự trong chớp mắt, rồi túm Giang Thải Vi lên trên bờ.
Khi hắn đang tính toán lại nhảy vào trong nước lần nữa thì Giang Thải Vi với quần áo hỗn độn nhào tới: “Thời Yến, ta lạnh quá, rất sợ hãi, huynh đừng đi, đừng bỏ ta lại được không?”
Lục Thời Yến nhanh nhẹn mà lui về phía sau một bước, tránh tiếp xúc thân thể với nàng ta. Đôi mắt hắn như đao lạnh, giọng nói lạnh băng: “Theo lý mà nói, chỉ với việc ngươi cố ý đẩy phu thê chúng ta xuống sườn núi thì ta đã không nên cứu ngươi, để mặc kệ ngươi chết đuối ở trong sông mới đúng. Vừa rồi ta cứu ngươi một mạng là vì nể mặt mũi của tam bá, nể mặt mũi của Lục gia. Nếu mà ngươi lại không biết tốt xấu thì ta không ngại trên tay dính thêm chút máu đâu.”
Lục Thời Yến lạnh mặt làm cho Giang Thải Vi đau lòng sợ hãi đồng thời cái loại tình cảm vặn vẹo trong lòng nàng ta cũng càng thêm điên cuồng. Nàng ta sờ thuốc bột được gói trong túi giấy dầu đang được cất giấu trong người, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng nhất định phải có được. Vốn dĩ vết thương cũ của Lục Thời Yến chưa lành, vừa rồi lại chém giết với bầy sói, sau khi rơi xuống vực lại vì đi tìm Giang Đường Đường mà bơi qua lại ở trong nước lạnh lẽo rất lâu, dù là người có thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi bị dày vò như vậy. Chờ đến khi lại đi lên từ trong nước lần nữa thì sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể không chịu khống chế mà hơi lung lay một chút.
Nhìn thấy hắn lung lay như sắp đổ, dáng vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, trong mắt Giang Thải Vi lập tức hiện lên một tia mừng như điên. Vừa rồi nàng ta còn đang suy nghĩ hắn cảnh giác như thế thì nên làm thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay mà thả thuốc mê vào ấm nước của hắn rồi dỗ hắn uống! Nhưng thấy cái dáng vẻ này của hắn thì nàng ta yên tâm rồi. Với dáng vẻ này của hắn, không cần nàng ta thả dược thì hắn cũng không trốn thoát được lòng bàn tay nàng ta. Nhưng mà để càng thêm ổn thỏa, nàng ta vẫn chịu đựng rét lạnh, cởi toàn bộ quần áo trên người ra, đi qua ôm chặt Lục Thời Yến nói: “Thời Yến, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút trước, chờ thân thể ấm áp rồi lại tìm, có được không?”
Lục Thời Yến giống như gặp phải thứ đồ dơ bẩn, lập tức hất nàng ta ra, trong giọng nói lạnh băng không kiềm được tức giận: “Cút!”
Giang Thải Vi không nghĩ tới hắn đã bệnh thành như thế này rồi mà vẫn còn có sức lực lớn như vậy. Hơn nữa đối với sự chủ động của nàng ta lại là tránh như rắn rết. Trong lòng nàng ta rất bi thương, rất tủi thân, nhưng vừa rồi nàng ta đã nhân cơ hội kéo ấm nước từ bên người hắn xuống, trên mặt nàng ta lại lộ ra một tia cười vì đã thực hiện được. Hiện tại nàng ta không hề mặc cái gì, với tính cách tự xưng là quân tử của hắn, tất nhiên sẽ không thèm liếc nhìn nàng ta một cái. Nàng ta nhanh chóng lấy thuốc bột được giấu ở trên người ra, đổ vào trong ấm nước của hắn. Sau khi xác định ấm nước không nhìn ra được cái gì khác thường, Giang Thải Vi mới nhặt áo mà lúc trước mình đã vứt ở trên mặt đất lên rồi mặc vào, nhanh chóng đuổi theo.
“Thời Yến, huynh đừng hiểu lầm. Vừa rồi chỉ là quần áo ta ướt không quá thoải mái nên ta mới cởi bỏ. Huynh đợi đã, ấm nước của huynh bị rơi. Huynh yên tâm, vừa rồi chỉ là do đầu óc của ta nhất thời hồ đồ, hiện tại ta đã mặc xong quần áo rồi.”
Lục Thời Yến không để ý tới nàng ta kêu to, tiếp tục đi tìm Giang Đường Đường. Nhưng không chịu nổi đầu óc quay cuồng, dưới chân càng ngày càng mệt mỏi, rốt cuộc không thể kiên trì thêm được bao lâu, hai chân mềm nhũn, vô lực mà ngồi ở trên mặt đất.
“Thời Yến, huynh không sao chứ?” Giang Thải Vi chạy tới, dường như nghĩ đến cái gì mà lại lui về phía sau một bước, đứng từ xa mà đưa ấm nước qua, sau đó nói: “Huynh uống chút nước rồi nghỉ ngơi một chút đã, sau đó hẵng tìm tiếp.”
Nàng ta cúi đầu, rất thật lòng mà khuyên nhủ: “Nếu mà huynh ngã xuống thì sẽ không có ai cứu đường muội, mấy huynh muội Hành ca nhi cũng không có cha, về sau bọn họ phải làm sao bây giờ?”
“Thả ấm nước xuống, ngươi cút xa một chút!” Nghĩ đến ba huynh muội, trong lòng Lục Thời Yến không khỏi cũng có một chút bực bội và nôn nóng.
Tuy rằng một chiêu cuối cùng của hắn trước khi ngã xuống vực đã gϊếŧ chết Lang Vương, nhưng hắn không chắc chắn sau khi Lang Vương chết rồi thì những con sói còn lại có tấn công người nữa hay không……
“Được, ta buông rồi đi, huynh yên tâm, ta sẽ không hồ đồ nữa.”
Giang Thải Vi cẩn thận đặt ấm nước ở trước người hắn rồi tránh xa, trốn đến phía dưới một khối tảng đá lớn. Thấy hắn lại xuống nước lần nữa, không biết qua bao lâu lại lên bờ, cầm ấm nước uống một ngụm rồi ngã xuống mặt đất, trong lòng lập tức dâng lên một tia mừng như điên.