Nàng ta nhanh chóng chạy đến, muốn kéo Lục Thời Yến đến phía dưới tảng đá mà nàng ta vừa mới trốn. Tuy rằng Lục Thời Yến gầy nhưng thân hình cao lớn, căn bản không phải một mình nàng ta có thể kéo được. Nhìn người mà nàng ta ngày đêm tơ tưởng đang nằm ở trên mặt đất kia, Giang Thải Vi lại không nhịn được, cũng không quan tâm bên ngoài còn đang mưa, duỗi tay liền cởϊ qυầи áo hắn.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Lúc này, Lục Thời Yến lại từ từ tỉnh lại.
Giang Thải Vi hoảng sợ vì không nghĩ tới hắn tỉnh lại nhanh như vậy. Nhưng mà lại nhanh chóng phản ứng lại được, hiện tại hắn đã uống thuốc mê do mình hạ, căn bản không có lực để phản kháng mình, vì vậy lá gan của nàng ta lại lớn lên. “Thời Yến, ta biết trong lòng huynh có ta, nhưng mà ngại thân phận của chúng ta nên mới không thể không đè tình cảm ở trong lòng xuống.” Nàng ta vừa nói vừa cởi quần áo của mình ra, áp thân thể mềm mại của mình vào trong lòng ngực hắn rồi nói: “Nhưng hiện giờ huynh đã không phải thế tử của phủ Định Bắc hầu, không còn có thế tục lễ nghi có thể áp chế chúng ta, huynh muốn ta đi! Từ nay về sau, chúng ta tìm nơi không ai quen biết chúng ta để ——”
Giọng nói của nàng ta đột nhiên im bặt, không dám tin mà cúi đầu, nhìn một thanh chủy thủ loang lổ rỉ sét đang cắm vào trong lồng ngực của mình, nàng ta thống khổ nói: “Huynh……Không phải là huynh đã uống nước trong bình nước rồi sao? Vì sao?” Vì sao uống nước chứa thuốc mê do nàng ta thả vào rồi mà vẫn còn có sức lực ám sát nàng ta? Mấu chốt là vì sao hắn tình nguyện giết nàng ta cũng không muốn chạm vào nàng ta? Nàng ta có chỗ nào kém cái kẻ béo phì như con gấu đen kia?
Mặt Lục Thời Yến không biểu cảm mà đẩy nàng ta ra nói: “Ngươi đã dùng thân thể để đổi lấy thuốc mê với quan sai phải không?”
Hắn cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi cảm thấy ở trạm dịch, có quan sai dám đổi thuốc mê cho ngươi sao?”
“Ngươi…… Sao lại biết?” Giang Thải Vi co người trên mặt đất, cảm giác thân thể dần trở nên lạnh băng. Hắn lại biết thời khắc sỉ nhục nhất trong cuộc đời của nàng ta. Nàng ta hận kẻ quan sai đã lừa gạt nàng ta kia, càng hận Lục Thời Yến, biết rõ nàng ta bị lừa mà còn nhìn nàng ta bị xấu mặt.
*
Giang Đường Đường ngâm mình trong nước ấm ở trong không gian, cảm giác cuối cùng giống như đã sống lại. Nhưng mà đi ra từ không gian thì vẫn là ở trong sông, thân thể vừa mới ấm áp đã bị cái lạnh xuyên thấu tim. Nàng run rẩy mà bò lên trên bờ, không nghĩ tới vừa lên bờ đã được nhìn thấy một trò hay như vậy. Nghĩ đến bản thân là bởi vì Giang Thải Vi tính kế nên mới rơi xuống vực mà gặp phải lần đại nạn này, nàng đi qua, hung hăng đá vào hai chân Giang Thải Vi.
“Là một trưởng bối lại dám mơ ước cháu trai của mình, muốn cưỡng ép cháu trai, ngươi quá không biết xấu hổ.”
Giang Thải Vi che ngực lại, giống như nhìn thấy quỷ mà trừng lớn đôi mắt nhìn Giang Đường Đường: “Ngươi……Sao ngươi không chết?”
“Đương nhiên ta phải sống sót để nhìn thấy ngươi chết như thế nào!” Mũi chân Giang Đường Đường đạp lên ngực nàng ta, cho đến khi nàng ta hôn mê thì mới chậm rãi chân lại, quay đầu đi nhìn Lục Thời Yến. “Huynh không sao chứ? Có thể đứng lên không?” Giang Đường Đường khom lưng dìu hắn, nói.
“Có thể!” Giọng nói của Lục Thời Yến khàn khàn, dựa vào Giang Đường Đường mà đứng lên. Nhưng mà cả người hắn đều bị sốt đến choáng váng, đến giờ vẫn không ngất xỉu là do dựa vào ý chí kiên cường để chống đỡ. Tuy rằng dựa vào sức của Giang Đường Đường để đứng lên, nhưng hơn nửa sức lực đều đè ở trên người Giang Đường Đường. Mấy ngày nay Giang Đường Đường trải qua rèn luyện, thể lực đã tốt hơn nhiều so với lúc vừa mới xuyên qua, nhưng ở trong đêm mưa tối đen như mực, đỡ Lục Thời Yến đi cũng cực kỳ không dễ. Nàng thật vất vả mới đỡ Lục Thời Yến tìm được một cái sơn động để tránh mưa, khi nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong sơn động, Lục Thời Yến đã không chống đỡ được mà hôn mê bất tỉnh.
Giang Đường Đường đặt Lục Thời Yến ở trên mặt đất xong thì bản thân nàng cũng ngã ngồi xuống đất theo, thở dốc từng cái một, qua một lúc lâu mới ổn định lại được. Chờ bình tĩnh lại được rồi, nàng mới nhớ tới đi kiểm tra thân thể Lục Thời Yến. Tay nàng vừa mới đụng tới cái trán của hắn đã bị nhiệt độ nóng bỏng làm cho sợ hãi mà nhảy dựng, nhanh chóng lùi tay về. Nóng như vậy, cũng không biết đã sốt bao nhiêu độ. Giang Đường Đường nhanh chóng lấy thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt từ trong không gian ra, dùng nước ấm hòa tan rồi đút cho hắn uống. Lăn lộn một lúc lâu, thật vất vả mới cho hắn uống thuốc xong, Giang Đường Đường mới đánh giá cái sơn động vừa mới tìm thấy này, suy tư kế tiếp nên làm cái gì bây giờ. Nàng không có khả năng đưa Lục Thời Yến vào trong không gian, cũng chỉ có thể nhóm lửa ở trong sơn động, sắp xếp sơn động cho thoải mái một chút. Giang Đường Đường nhìn thoáng qua Lục Thời Yến đang té xỉu trên mặt đất mà không hề hay biết gì, lén lấy đèn pin ra rồi tuần tra ở trong sơn động một vòng. Vốn dĩ nàng muốn nhặt chút củi đốt ở trong sơn động, nhưng không nghĩ đến khi đèn pin chiếu vào trong sơn động lại phát hiện có rất nhiều đồ vật sáng lấp lánh.
Nàng híp mắt, đến gần cẩn thận xem kỹ lại phát hiện những thứ phát ra ánh sáng này là đá thủy tinh thiên nhiên. Có một số ở trên vách tường sơn động, có một số giống như cây cột, cắm ở giữa đá. Chỉ là tùy tiện tìm một cái sơn động để tránh mưa mà lại phát hiện được một bảo tàng lớn như vậy. Tim Giang Đường Đường đập thình thịch, cũng không quan tâm tìm củi lửa mà lấy công cụ ra gõ gõ đánh đánh để đào đi.
Vì sao trong không gian của nàng lại có công cụ đào? Chuyện này còn phải kể lại từ trước khi nàng từ chức, về trong thôn mở Nông Gia Nhạc. Vốn dĩ nàng là một nhà thiết kế trang sức, ngoài việc thiết kế trang sức ra thì cũng tham dự vào việc chọn mua nguyên thạch. Cho nên Nông Gia Nhạc của nàng ngoài nồi chén gáo bồn ra thì còn có một phòng cất giữ bộ công cụ cắt đá quý của nàng. Vốn dĩ cho rằng sau khi từ chức, những công cụ này đều sẽ không dùng được. Không nghĩ tới sau khi xuyên qua thời không lại có kỳ ngộ như vậy.
Giang Đường Đường nhanh tay nhanh chân mà đào nguyên thạch thủy tinh xuống, sau đó ném tất cả vào trong không gian.
“Khụ khụ khụ……” Khi nàng đang bận rộn đến mồ hôi đầy đầu thì trong sơn động vang lên âm thanh ho khan.
Giang Đường Đường đột nhiên nhớ tới Lục Thời Yến bị nàng bỏ quên ở một bên. Nàng vỗ cái trán, nhanh chóng lấy một đống củi đốt từ trong không gian ra, ôm qua đó rồi đốt một đống lửa. Thấy Lục Thời Yến nhìn mình, nàng có chút xấu hổ mà gãi đầu: “Huynh tỉnh rồi sao?” Nói xong thì lại cảm thấy bản thân đã hỏi một câu vô nghĩa, Giang Đường Đường càng thêm xấu hổ.
“Ngươi cho ta uống thuốc à?” Lục Thời Yến cảm nhận được khoang miệng có hương vị chua xót, hỏi.
Giang Đường Đường nói bậy bạ: “Huynh phát sốt, ta nhìn thấy một loại thảo dược có thể hạ sốt ở ven đường nên đã lấy để thử, may là dùng được.”
Lục Thời Yến nói: “Vừa rồi ngươi bị rơi đến nơi nào? Ta không tìm được ngươi ở trong sông.”
Tìm thật lâu……
Giang Đường Đường nghĩ đến lúc hắn tìm mình ở trong sông, chính mình đang ở trong không gian tắm nước ấm thì có chút áy náy nói: “Ta cũng không rõ lắm, hình như ta nhớ rõ là rơi vào trong nước, nhưng mà khi ta bị lạnh đến tỉnh lại thì lại phát hiện mình nằm ở trong bụi cỏ.”
Nàng nói như vậy, Lục Thời Yến cũng không hoài nghi. Chỉ cho rằng nàng mơ màng mà bò dậy từ trong nước, lại không biết ngất xỉu ở nơi nào.
“Huynh đói bụng chưa?” Giang Đường Đường cảm thấy cứ mặt đối mặt với hắn như vậy quá xấu hổ, quyết định dời lực chú ý đi một chút.
Nàng xoa bụng nói: “Con sói mà huynh đã giết cũng rơi xuống vực với chúng ta, để ta đi tìm rồi làm thành bữa tối!”
“Vẫn là để ta đi cho!” Lục Thời Yến vừa mới giết sói đã tiêu hao một số lượng lớn thể lực, tuy rằng bởi vì phong hàn nên trong miệng không có cảm giác thèm ăn, nhưng bụng lại đói đến không chịu được.
“Huynh bị bệnh, vẫn là ở tại đây nghỉ ngơi đi! Chờ trời sáng, còn phải dựa vào huynh tìm đường trở về nữa!”
Giang Đường Đường thấy hắn muốn đứng lên, vội vàng ấn vai hắn khuyên nhủ: “Hơn nữa ta cũng không chắc chắn có phải hoa mắt nhìn lầm rồi hay không, nếu mà không tìm thấy thịt sói thì ta có thể nhìn xem có rau dại gì có thể ăn được hay không.”
Lục Thời Yến không kiên trì nữa, chỉ dặn dò: “Vậy ngươi cẩn thận một chút.”
“Yên tâm, nơi này chắc là không có sói, sẽ không có việc gì.” Giang Đường Đường nghĩ đến những con sói đã tấn công bọn họ hôm nay còn thấy tim đập nhanh. Nhưng mà nghĩ tới bản thân nàng có không gian, khi chỉ có mình nàng ngược lại sẽ càng thuận tiện, gặp phải nguy hiểm thì hoàn toàn có thể trực tiếp trốn vào trong không gian, vì vậy lá gan lại nổi lên.