Sơn động này cách nơi bọn họ rơi xuống cũng không tính là xa, Giang Đường Đường đi tìm một đường, không bao lâu đã tìm được Lang Vương bị Lục Thời Yến gϊếŧ chết. Nhìn Lang Vương mắt mở to, máu chảy đầm đìa, Giang Đường Đường có chút sợ hãi. Nhưng từ sau khi lưu đày nguyên chủ đã không được ăn thịt, trong thân thể vốn đã thiếu dinh dưỡng. Sau khi nàng xuyên qua vì giảm béo, còn cố tình khống chế ẩm thực. Chỉ là rất nhanh, cảm xúc muốn ăn thịt đã chiếm cứ thượng phong. Giang Đường Đường kéo con sói ra từ trong bụi cỏ. Những con sói bình thường chỉ có thể nặng đến bốn năm chục cân, nhưng con sói này có hình thể rất lớn, ít nhất cũng phải sáu bảy chục cân. Chỉ kéo đi một lúc mà Giang Đường Đường đã mệt đến thở hồng hộc. Nhìn bờ sông đen tối cách đó không xa, lại nghĩ tới hoàn cảnh ấm áp như mùa xuân trong không gian, nàng thoáng do dự một chút, vẫn là mang theo con sói lặng lẽ tiến vào không gian.
Tuy rằng trước kia Giang Đường Đường chưa từng xử lý sói, nhưng ở nông thôn đã từng xem người giết heo, giết thỏ. Nàng chọn một con dao sắc bén, sau đó thì bắt đầu bận rộn. Đầu tiên là lột da sói xuống. Lại mở bụng, móc nội tạng, sau đó thuận tay dỡ sườn sói xuống, dùng hương liệu hành gừng tỏi thì là để ướp. Sau khi ướp xong, Giang Đường Đường mới nhớ tới nàng phải cầm về sơn động để ăn cùng với Lục Thời Yến. Nhìn sườn đã ướp, Giang Đường Đường do dự một chút, tay chân lanh lẹ mà tách thịt sói ra khỏi các bộ phận, sau đó ra khỏi không gian ném nội tạng sói đến bờ sông, dùng lá cọ bó thịt sói lại, sau đó cầm về sơn động.
Giang Đường Đường cầm theo thịt sói trở lại sơn động thì phát hiện không biết Lục Thời Yến đã lại hôn mê từ khi nào, vì vậy nàng liền nhẹ nhàng thở ra. Tay chân nàng nhẹ nhàng cho thêm mấy cây củi đốt vào đống lửa, lại khều than lửa ra, xếp cục đá thành một cái giá đơn giản, lấy sườn sói đã được ướp từ trước ra rồi chậm rãi đặt ở trên than củi nướng lên. Rất nhanh, trong sơn động liền bay ra mùi hương thịt nướng thơm nức mũi. Hương vị thịt sói được ướp qua hương liệu rồi nướng ở trên lửa than thật sự rất thơm. Ngay cả Lục Thời Yến luôn không coi trọng vấn đề ăn uống cũng bị mùi hương thơm lừng này làm cho tỉnh lại.
Nhìn thấy hắn tỉnh, Giang Đường Đường cầm một khối sườn sói đưa cho hắn rồi nói: “Đói bụng rồi đúng không! Mau ăn một chút đi.”
Lục Thời Yến thấy trên than củi còn có rất nhiều nên cũng không khách sáo với nàng, cầm sườn lên rồi ăn. Sườn sói được ướp hương liệu nên không có một chút mùi tanh nào, ăn lên ngoài giòn trong mềm. Tuy rằng Lục Thời Yến đã ăn qua món ăn do Giang Đường Đường làm được vài ngày, biết tài nấu nướng của nàng rất tốt, nhưng vẫn bị mùi vị trong miệng làm kinh ngạc. Nhìn thê tử ngồi ở đối diện, lịch sự văn nhã mà ăn sườn sói, trong lòng Lục Thời Yến lại nổi lên nghi ngờ một lần nữa. Giống như sau cơn mưa to từ ngày đó thì nàng đã thay đổi. Không chỉ có mỗi việc khi ăn cái gì cũng không ăn ngấu nghiến giống như trước kia, mà dường như tính tình cũng thay đổi, còn có tài nấu ăn này của nàng và việc am hiểu những tri thức kỳ lạ. Tuy rằng mỗi một lần Giang Đường Đường đều có lời giải thích hợp lý, nhưng trong lòng hắn lại càng thêm cảm thấy quái dị.
Nhưng mà lúc này Lục Thời Yến cũng không có thời gian nghĩ nhiều. Chờ hai người ăn xong số sườn sói đã được nướng chín xong, hắn đứng dậy rồi nói: “Ngươi ngồi cạnh đống lửa mà nghỉ một lát, ta đi ra ngoài tìm đường đi lên.”
“A?” Giang Đường Đường kinh ngạc nói: “Không đợi tới hừng đông rồi mới đi sao?”
“Chúng ta càng nhanh trở lại đội ngũ thì càng tốt.”
“Vậy huynh… Thân thể không có việc gì chứ?” Giang Đường Đường có chút không yên tâm nói: “Nếu không ta đi cùng huynh! Nếu tìm được đường rồi thì huynh cũng không cần trở về tìm ta, chúng ta trực tiếp đi lên là được.”
Lục Thời Yến lắc đầu nói: “Ta ngủ một giấc xong thì thân thể đã khá hơn nhiều. Ngươi không cần đi theo, ta chỉ đi xem địa hình, chờ tới hừng đông mới đi.”
Hắn đã nói như vậy, Giang Đường Đường cũng không kiên trì nữa. Vừa lúc nàng còn chưa đào xong đống nguyên thạch thuỷ tinh trong sơn động, chờ hắn đi rồi thì nàng có thể tiếp tục đào. Nàng gật đầu nói: “Vậy huynh đi đi, ta sẽ hong khô số thịt sói này, ngày mai mang theo để ăn trên đường.”
Lục Thời Yến đi rồi, Giang Đường Đường chỉ lấy mấy khối thịt sói để ở trên đống lửa làm cho có mà thôi, toàn bộ số thịt sói khác đều được cắt thành miếng, sau khi ướp hương liệu thì bỏ vào lò nướng quay. Lò nướng trong Nông Gia Nhạc là kiểu lò nướng lớn, dung lượng rất lớn. Một lần nướng đã nướng được khoảng hơn một nửa thịt sói. Còn lại một bộ phận nhỏ không bỏ vào được thì Giang Đường Đường bỏ vào nồi chiên không dầu. Sau khi giao chuyện thịt nướng cho lò nướng và nồi chiên không dầu xong, Giang Đường Đường lại lấy ra công cụ rồi tiếp tục bận rộn ở trong sơn động. Chờ nàng đào được hết nguyên thạch thủy tinh trong sơn động rồi cất vào trong không gian xong, thịt sói khô thơm ngào ngạt cũng được nướng xong thì Lục Thời Yến mới kéo thân thể mệt mỏi trở về.
Giang Đường Đường buồn ngủ mê mang hỏi hắn: “Thế nào, tìm được đường không?”
Lục Thời Yến gật đầu: “Tìm được rồi, sáng mai chúng ta trực tiếp đi lên dựa theo con đường kia là được.”
Giang Đường Đường chỉ vào túi treo thịt khô ở bên cạnh đống lửa nói: “Đói bụng không? Có muốn ăn chút thịt khô hay không?”
Lục Thời Yến nhìn túi thịt khô, vô cùng kinh ngạc, nhanh như vậy mà nàng đã nướng xong thịt khô rồi. Hắn mở túi ra nhìn, thấy thịt khô được cắt rất nhỏ, mà nướng đến cũng không phải khô hoàn toàn. Vì vậy hắn chỉ nghĩ là do cắt nhỏ nên nướng nhanh, cũng không nghĩ nhiều.
Hắn khẽ lắc đầu nói: “Không ăn, ngươi mau ngủ đi!”
Giang Đường Đường cũng không quản hắn nhiều, nhích lại gần đống lửa một chút, sau đó vùi đầu vào đầu gối ngủ tiếp. Vừa rồi nàng đã lén tiến vào không gian, lấy áo từ trong máy giặt ra để thay, sau đó ném bộ áo đang ướt đẫm trên người vào máy giặt. Tuy rằng như vậy thì ngủ không thoải mái, nhưng bởi vì quần áo đã khô nên cũng không còn khó chịu như vậy. Hơn nữa ban ngày đã đi một ngày, buổi tối còn trải qua chuyện rơi xuống vực kinh tâm động phách này, nàng thật sự là vô cùng mệt, vì thế rất nhanh đã ngủ.
Bên kia, cuối cùng thì đội ngũ lưu đày cũng đi đến trạm dịch rồi dàn xếp xong xuôi. Nhóm quan sai xử lý đơn giản một chút, vẫn phân phát lương khô cho đoàn người như trước, người đại phòng Lục gia lại không ăn nổi.
Tô thị quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin: “Đại nhân, con trai và con dâu của ta rơi xuống đáy vực, có thể khai ân cho chúng ta đi xuống tìm bọn họ được không?”
Lương Gia Mân nghĩ đến một tay trù nghệ của Giang Đường Đường, còn có Lục Thời Yến anh dũng khi giết sói, trong lòng dâng lên sự tiếc hận nên không răn dạy bà ấy mà nói: “Không biết vách núi kia cao hay không, bên ngoài lại đen như mực, còn đang có mưa, ngươi chỉ là một phụ nhân thì có thể tìm như thế nào?”
“Ta có thể đi tìm ca ta!” Lục Thời Lễ cũng quỳ xuống cạnh Tô thị: “Đại nhân, cầu xin ngươi, để cho chúng ta đi tìm đại ca ta đi!”
“Còn có ta!” Lục Tri Hi cũng quỳ xuống cầu xin.