Cũng may chạy ra ngoài bị mưa to tạt vào, hơn nữa không có mùi thơm của đồ ăn quấy nhiễu nên cuối cùng thần trí của nàng đã tỉnh táo lại, chỉ có cảm giác rất lạnh. Trừ bỏ lạnh thì còn có cảm giác đói khát vì dạ dày không được thỏa mãn. Đói đến mức dạ dày của nàng kêu gào đau đớn!
Thật sự rất nhớ biệt thự nhỏ của nàng! Cái tủ đông mà nàng mới mua sắm, bên trong chứa đầy tất cả thực phẩm, còn có chiếc lò nướng lớn nàng mới mua. Trước khi nàng đi sửa sang lại nhà kho thì còn làm bánh tart trứng đặt ở trong lò để nướng nữa!
Nếu không phải tự dưng xuyên tới đây thì chắc là bánh tart trứng của nàng đã được nướng xong rồi đúng không. Nàng nhắm mắt lại chân thành cầu nguyện, cầu xin ông, ông trời, cho ta trở về đi! Trở lại trong biệt thự và vườn trái cây của ta đi!
Hình như trời đột nhiên dừng mưa. Nàng mở to mắt, vui sướng phát hiện mình đã quay trở lại căn biệt thự mà nàng mới xây. Giờ phút này nàng đang đứng ở trong phòng bếp lớn mà nàng tha thiết ước mơ, lò nướng đang tản ra mùi thơm đậm đà của sữa. Giang Đường Đường không dám tin tưởng mà mở lò nướng ra, cầm một cái bánh tart trứng, đang muốn ăn thì lại đột nhiên ngây ngẩn cả người. Một cái bàn tay to mập mạp ngăm đen xuất hiện ở trước mặt nàng. Nàng sợ tới mức run lên, bánh tart trứng trên tay thiếu chút nữa không cầm chắc. Nếu nàng xuyên về rồi thì sao nàng vẫn giữ bộ dáng quỷ quái này? Cho nên, tất cả đều là nằm mơ sao?
Nàng dùng sức véo đùi của mình! “Má ơi!” Thiệt là đau! Đó là ông trời cảm nhận được nàng cầu nguyện, nên làm cho biệt thự nhỏ của nàng cũng xuyên tới đây cùng nàng sao? Nhưng mà nếu theo nàng xuyên tới thì sao lại vẫn có điện? Nàng nhanh chóng mở ra tủ lạnh, nồi hấp, người máy quét rác và các đồ điện khác thì phát hiện thật sự đều có điện. Tất cả những thứ này đều thần kỳ đến mức nàng không thể tin được đó là thật. Nàng đẩy cửa lớn ra, lọt vào trong tầm mắt là một cái sân cực kỳ có phong thái của nhà nông. Trong sân trừ bỏ có hoa cỏ trang trí thì còn trồng các loại rau dưa, dưới ánh mặt trời dưa leo xanh đến tỏa sáng, cà chua giống như những chiếc đèn lồng nhỏ vậy, thành từng chuỗi mà treo ở trên dây cà chua.
Bên ngoài sân là một trăm mẫu đất mà nàng thuê, hai bên đường trồng một tảng lớn hoa hướng dương, lại đi về phía trước chính là vườn nho, lại đi lên phía trước là nơi trồng dâu tây, trừ bỏ dâu tây thì nàng còn trồng quýt đường, đào mật và trái kiwi. Trong không khí tràn ngập mùi thơm của hoa quả. Ngửi mùi thơm trong không khí, nàng đột nhiên phản ứng lại, tuy rằng hiện tại nàng cũng cảm thấy đói, nhưng mà lại không phải kiểu đói tới mất đi lí trí, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy là muốn ăn giống như ở trong căn miếu rách nát vừa rồi. Đây là có chuyện gì?
Giang Đường Đường nghi hoặc nhíu mày. Nhưng mà cứ mặc kệ, vẫn phải tìm hiểu rõ xem có phải biệt thự và vườn trái cây của nàng đều đã theo nàng xuyên tới đây rồi hay không! Vừa rồi hình như nàng đang cầu nguyện trở về nên mới đột nhiên xuyên tới nơi này. Nàng liền làm giống như động tác cầu nguyện vừa rồi, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, nói thầm ở trong lòng là đi ra ngoài. Hạt mưa lạnh băng đánh vào trên mặt, lần này Giang Đường Đường lại không cảm thấy lạnh một chút nào, chỉ cảm thấy vui sướng. Biệt thự và vườn trái cây của nàng lại thật sự theo nàng xuyên tới đây.
Trong lúc nàng tính toán đi vào biệt thự một lần nữa thì liền thấy Lục Thời Yến đi ra từ trong rừng rậm: “Ngươi chạy cái gì? Vừa rồi đi nơi nào?”
Cả người hắn đều ướt đẫm, trên ống quần còn bắn đầy bùn lầy. Nhưng dù là ở trong tình huống chật vật như vậy thì cũng không làm tổn hại tới dung nhan tuấn mỹ của hắn chút nào. Hắn có vóc người rất cao, mặt như quan ngọc, lông mày dày sắc bén, môi mỏng mũi cao, Bởi vì bị thương không được chữa trị mà vẫn phải lên đường nên thoạt nhìn hắn có vẻ gầy và suy yếu nhưng ánh mắt lại quật cường hung ác, giống như một con thú hung dữ bị thương nhưng vẫn không chịu thua.
Giang Đường Đường nhìn nam nhân trước mặt, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên một ít hình ảnh dây dưa điên cuồng của hai người lúc nguyên chủ cho hắn dùng thuốc, nàng bỗng dưng có loại cảm giác khinh nhờn thần linh. Nàng nhanh chóng kéo lại tư duy đã chạy lệch đường, đáp bừa: “Chỉ……” Nàng theo bản năng mà muốn nói chỉ tùy tiện đi một chút, nhưng nghĩ đến việc có thể mình không thể xuyên về được nữa, nàng cần phải dùng thân phận của nguyên chủ để sống sót ở thế giới này. Tuy rằng bởi vì nguyên chủ dùng thủ đoạn bỉ ổi để tính kế Lục Thời Yến, dựa vào hài tử trong bụng mà gả vào phủ Định Bắc hầu, nhưng người Lục gia vẫn luôn coi nguyên chủ là sỉ nhục của Lục gia. Lần này Lục Thời Yến đi tìm nàng không phải bởi vì tình cảm, mà là lòng trách nhiệm khắc vào trong xương cốt không cho phép hắn bỏ mặc thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của mình.
Giang Đường Đường cân nhắc trong lòng, đột nhiên cúi đầu, giọng nói hạ xuống: “Có phải ta rất vô dụng hay không? Vẫn luôn chọc phiền toái cho huynh!”
Lục Thời Yến lãnh đạm nói: “Là Lục gia liên lụy ngươi, không liên quan tới ngươi, mau trở về thôi!”
Giang Đường Đường lại không muốn quay về, nàng còn không tìm hiểu rõ chuyện biệt thự nhưng nàng cũng hiểu là hiện tại bọn họ đang lưu đày chứ không phải là thân phận tự do. Nếu như một khoảng thời gian lâu mà nàng không quay về thì quan sai sẽ hiểu lầm là nàng chạy trốn, như vậy sẽ lại gây ra thêm phiền phức. Nàng chỉ đành nhẫn nại gật đầu, đi theo Lục Thời Yến trở về.
“Còn coi mình là thế tử phi à! Hở một tí là tức giận chạy ra bên ngoài!”
“Với diện mạo này của nàng thì gấu đen trong núi cũng đều bị nàng dọa chạy, Lục Đại Lang vẫn còn đuổi theo, cũng là người có tính tình tốt……”
Vừa mới đi vào căn miếu rách nát thì Giang Đường Đường đã nghe thấy một đống lời nói châm chọc mỉa mai.
Lần này tam hoàng tử mưu phản, trừ bỏ phủ Định Bắc hầu bị liên lụy thì cũng có mấy thế gia khác giống như phủ Định Bắc hầu, cả nhà đều bị phán lưu đày. Nhưng mà nữ quyến của mấy nhà khác lại không có thù vinh giống như của phủ Định Bắc hầu, vẫn phải mang còng tay và xiềng chân giống như nam đinh.
Giang Đường Đường không để ý tới mấy lời châm chọc mỉa mai kia, nàng nắm chặt lòng bàn tay, liều mạng đối kháng với bản năng của mình. Vừa rồi ở trong biệt thự, rõ ràng ngửi thấy mùi thơm của bánh tart trứng, thơm gấp mười lần mùi này mà nàng cũng không giống dã thú muốn điên cuồng nhào tới ăn. Nhưng hiện tại vào căn miếu rách nát này, ngửi mùi thơm nhàn nhạt của thức ăn thì nàng lại sắp mất khống chế lần nữa. Nàng không nhịn được suy nghĩ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Là đồ vật trong biệt thự của nàng có gì khác biệt sao? Hay là thức ăn trong căn miếu rách này có vấn đề?