Ngày hôm sau trời còn tờ mờ sáng, Giang Đường Đường đã bị Lục Thời yến đánh thức. Hắn đã đem thịt sói khô, da sói, cùng với mấy cái xương sói gói ghém gọn gàng xong rồi mới đánh thức nàng.
Giang Đường Đường xoa xoa cổ đứng đờ, lén nhìn hắn, phát hiện hắn lại khôi phục nét mặt lạnh lùng cao ngạo như cũ, không còn vẻ nhu nhược vì bịnh như hôm qua. Thấy tinh thần hắn thật không tồi, Giang Đường Đường không khỏi cảm thán trong lòng, thể chất hắn thật tốt, bị thương hàn nặng vậy mà qua một đêm liền khoẻ lại.
Tựa như biết nàng đang quan sát, Lục Thời yến ngước mắt nhìn nàng nói: “Sao rồi? Chân bị tê sao?” Hắn vừa nói vừa vươn tay cho Giang Đường Đường.
Nhìn bàn tay to lớn trắng nõn thon dài với xương khớp rõ ràng, Giang Đường Đường giống như bị mê hoặc, không tự chủ đưa bàn tay mình tới. Bàn tay thanh niên to lớn, có lực mạnh mẽ lại ấm áp, tâm trí Giang Đường Đường lại lần nữa hiện lên những hình ảnh gợi cảm mơ hồ khiến tim đập đập nhanh bất thường, thân thể hơi nghiêng ngả …
Thật đúng lúc, Lục Thời Yến đỡ lấy eo nàng, hơi thở ấm áp thổi bên tai: “Ta đỡ ngươi ngồi xuống một chút, ngươi duỗi chân thẳng ra, chờ một lát sẽ hết?”
Giang Đường Đường thiệt xấu hổ, chân nàng nào có bị gì đâu, nhưng vì nàng không muốn hắn nhìn ra được tật xấu si mê sắc đẹp của hắn nên chỉ có thể nương theo sức hắn, ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh. Giang Đường Đường làm bộ nhéo chân mình vài cái như thực là bị tê, rồi đứng lên nói: “Không sao rồi, chúng ta đi thôi!”
Lục Thời Yến nhìn nàng một cái, xác định nàng không sao liền bước nhanh ra khỏi sơn động.
Khắp nơi còn giăng sương mù, rừng phong lá đỏ phía xa như ẩn như hiện. Nếu không cần để ý tới tình huống hiện tại của họ thì nơi đây đúng là tuyệt đẹp, chẳng khác nào đang du sơn ngoạn thuỷ; có phong cảnh hữu tình, còn có thanh niên tuấn mỹ như tiên nhơn.
Giang Đường Đường đang thưởng thức cảnh đẹp và mỹ nhơn, đột nhiên lại nghe thấy một thanh âm đáng ghét.
“Đường muội, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy, mặc kệ ta sao?” Giang Thải Vi sắc mặt ửng đỏ, môi tím tái, cả người máu me nhưng lại giống như đoá sen trắng nhu nhược, ánh mắt kiều mỵ nhìn Lục Thời Yến.
Giang Đường Đường không nghĩ tới rằng nàng ta chưa chết. Nàng nhìn thoáng qua Lục Thời Yến, thấy mặt hắn lạnh tanh khắc nghiệt, liền hướng tới Giang Thải Vi nha răng cười nói: “Thím ba, chúng ta làm sao mặc kệ thím đây! Nhưng mà thím cũng thấy, chúng ta thật sự là không có dư sức mà chăm sóc cho thím, thím có theo kịp hay không thì tuỳ!”
Lục Thời Yến có chút nghi hoặc nhìn về phía Giang Đường Đường, tựa như không rõ, vì sao cô mời nàng ta đi chung. Nhưng mà nếu cô đã muốn vậy, hắn sẽ không nói thêm gì. Hắn nắm tay Giang Đường Đường, nhảy lên một sườn dốc chênh vênh, do dự một chút nhưng cũng không buông tay cô ra.
Giang Thải Vi trừng mắt oán hận nhìn hai người nắm tay nhau, hận không thể giết chết Giang Đường Đường rồi mình thay thế. Nàng ta lại càng không cam lòng trở lại chỗ nhóm người bị lưu dày. Nhưng nàng ta bị Lục Thời Yến cắm một dao vào ngực, đang ở núi sâu, không thể sống nổi cần phải trở về tìm đại phu. Cũng may một đao kia của Lục Thời Yến không có chạm tới trái tim nên nàng ta còn giữ lại chút hơi thở, nhưng miệng vết thương không được băng bó, dầm mưa cả đêm, hiện tại đúng là chỉ còn một hơi thở mỏng làm sao có thể đi cùng hai người kia đặng.
Giang Đường Đường biết là Giang Thải Vi không thể theo kịp, trong mắt hiện lên chút tiếc nuối. Nàng quay lại nói với Lục Thời Yến: “Chờ ta một chút!” Nói xong cô đi tới chỗ Giang Thải Vi đang nằm.
Giang Thải Vi nhìn thấy Giang Đường Đường đi tới gần mình, kích động nói: “Đường muội, ta luôn biết, ngươi sẽ không tuyệt tình như vậy, sẽ không mặc kệ ta!”
Giang Đường Đường cười nói: “Ta còn tưởng … mà ngươi làm chúng ta chậm hơn, thật là không đáng.”
“Cái gì?” Nét cười trên mặt Giang Thải Vi tan đi, nhìn cô khó hiểu.
Giang Đường Đường không để ý tới nàng ta, quan sát một vòng phía dưới chân núi rồi nói: “Chỗ này không cao bằng chỗ ngươi đã đẩy chúng ta xuống, nhưng ta đang vội vã trở về với con, không tính toán nữa.” Cô nói xong, dùng một tay đẩy Giang Thải Vi xuống. Trong sơn cốc vang lên tiếng thét chói tai, Giang Đường Đường phủi phủi tay, quay người đi theo Lục Thời Yến nói: “Được rồi, nên báo thù đều đã báo, chúng ta chạy nhanh đi thôi!”
Lục Thời Yến thu lại biểu cảm ngạc nhiên, trở lại như thường, nói: “Đi thôi!”
Hai người bò lên trên, liền thấy Lương Gia Mân cùng mấy quan sai đang ở đỉnh dốc phía trên buộc dây thừng vào gốc cây đại thụ.
“Đại nhơn!” Giang Đường Đường nói: “Mọi người sao lại ở đây?”
Nhìn thấy hai người, Lương Gia Mân kích động nói: “Hai người các ngươi không có gì, thiệt là tốt quá. Chúng ta đang định xuống tìm các ngươi đó!”
Giang Đường Đường cảm động nói: “Cảm ơn đại nhơn!”
Lương Gia Mân tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, các ngươi sống hay chết thì chúng ta đều phải trình báo lên trên.”
Tuy rằng Lương Gia Mân nói như vậy nhưng Giang Đường Đường vẫn rất cảm động, đem thịt sói nướng tối qua chia cho nhóm quan sai ăn. Thịt nướng thơm ngào ngạt, có quan sai hối hận, nghĩ tới hôm qua bị bầy sói doạ cho sợ hãi, chỉ lo chạy trốn nên quên đem mấy con sói bị Lục Thời Yến giết chết về ăn. Có quan sai kể lại chuyện trong trạm dịch việc Tô thị muốn đi tìm họ, còn Lục gia nhị phòng và tam phòng thì bạc bẽo không muốn đi tìm. Đối với phản ứng của mấy người ở nhị phòng và tam phòng, Giang Đường Đường không hề ngạc nhiên chút nào. Trong lòng cô nghĩ, họ không tới càng tốt, miễn cho họ chịu nợ ân tình về sau. Như bây giờ là khá tốt, các bên đều xé rách mặt, về sau cô làm gì sẽ không cố kỵ, càng dễ dàng hơn. Nhưng phản ứng của Lục Thời Lễ cùng Lục Tri Hi làm cô có chút bất ngờ. Ngẫm lại, hai người họ vẫn luôn sùng bái đại ca Lục Thời Yến nên muốn đi tìm, hơn phân nửa là vì Lục Thời Yến chớ không phải là vì cô.
Giang Đường Đường quay đầu tìm kiếm Lục Thời Yến, phát hiện hắn tìm ở đâu được một con sói bị thương nặng, còn chưa có chết. Lúc này cô mới cau mày, tự mình đánh giá con sói đó.
“Ngươi muốn đem về ăn thịt?” Giang Đường Đường chợt nhớ tới mấy cách làm thịt sói. Trước khi xuyên qua cô chưa từng ăn thịt sói, nhưng tối qua đã ăn một lần, cảm giác giống như ăn thịt dê bò các loại, cách chế biến không khác biệt lắm.
Không nghĩ tới Lục Thời Yến lại nói: “Con sói này không thích hợp!”
Giang Đường Đường nghi hoặc hỏi: “Sao không thích hợp?”
” Nhìn giống như là sói nuôi, không phải sói hoang trong núi.” Lục Thời Yến thấy Giang Đường Đường trầm mặt nghiêm trọng, lại cười cười nói tiếp: “Không có việc gì, có thể là ta nhìn nhầm rồi! Con sói nầy còn chưa chết, có thể mang về ăn.”
Giang Đường Đường cũng không tin là hắn nhìn lầm, nhưng cô nhìn qua chỗ Lương Gia Mân đang dẫn mấy người tới gần, đành không hỏi tiếp.
“Sao chỉ có hai người các ngươi, Giang Thải Vi đâu?” Lương Gia Mân vừa phân phó quan sai đem dây thừng thu hồi xong, mới nhớ tới còn thiếu một người nên hỏi.
Giang Đường Đường theo bản năng nhìn về phía Lục Thời Yến. Hắn thản nhiên nói: “Hai người chúng ta bị rớt xuống nước nên không có bị sao, nàng ta không may mắn vậy, rớt xuống chỗ tảng đá …”.