“Nương! Cho người ăn!” Trong lúc nàng cau mày trầm tư, một đôi tay nhỏ mềm mại ôm lấy nàng, đưa nửa miếng bánh tới.
Giang Đường Đường cúi đầu, phát hiện là con gái của nguyên chủ, tên là Lục Điềm Điềm.
Trong ba bào thai mà nguyên chủ sinh, trừ bỏ đứa nhỏ nhất là nữ thì hai đứa đầu đều là nam. Lão đại Lục Cảnh Thành và lão nhị Lục Cảnh Hành đều là do hầu phủ lấy tên, chỉ có Tiểu Điềm Điềm là do nguyên chủ tự đặt tên. Bé gái người cũng như tên, vừa ngọt ngào vừa ấm áp.
Giờ phút này cô bé đang mở một đôi mắt to sáng ngời, ngoan ngoãn đáng yêu mà nhìn nàng. Trái tim của Giang Đường Đường đã sắp bị sự đáng yêu của cô bé làm tan chảy, không theo kiểm soát mà ngồi xổm người xuống, cười với cô bé rồi nói: “Nương không đói bụng, Tiểu Điềm Điềm tự mình ăn đi.”
“Điềm Điềm đã ăn cháo rồi, cho nương ăn, nương đói bụng.” Lục Điềm Điềm non nớt nói hết câu, sau đó hơi nhón chân lên nhét bánh bột ngô vào trong miệng nàng.
Giang Đường Đường không muốn ăn đồ ăn của cô bé đáng yêu, nhưng bất đắc dĩ, thân thể này của nàng giống như Thao Thiết vậy, bánh đưa tới miệng rồi, nàng liền không chịu khống chế mà nuốt vào.
“Phụt…” Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạo: “Ta còn tưởng rằng ngươi đổi tính chứ! Kết quả vẫn là dáng vẻ quỷ quái kia, ngay cả đồ ăn của trẻ nhỏ cũng muốn ăn, ngươi vẫn là người sao?”
Giang Đường Đường quay đầu, cố ý lộ ra nụ cười đắc ý với Giang Thải Vi: “Con gái của ta yêu thương ta, ngươi quản được sao?”
Giang Thải Vi nhìn gương mặt nhỏ của Lục Điềm Điềm, nghĩ đây là con gái của kẻ xấu xí Giang Đường Đường và nam nhân nàng ta yêu nhất, trong lòng lập tức nghẹn đến khó chịu. Nàng ta bĩu môi, cố ý kéo dài giọng nói: “Ta không quản được các ngươi mẹ con tình thâm, chỉ là cảm thấy đáng thương cho nương, tiết kiệm đồ ăn của mình cho cháu gái ăn, cuối cùng lại vào miệng rộng của ngươi!”
Nàng ta vừa nói ra lời này thì mấy đứa trẻ hàng cháu của Lục gia đều lộ ra sắc mặt bất mãn. Khối bánh mà vừa rồi Giang Đường Đường ăn chính là do Lục lão phu nhân tiết kiệm cho cháu gái nhỏ, cho Lục Điềm Điềm ăn thì không sao, cô bé là đứa bé nhỏ tuổi nhất trong mấy phòng, theo lý bọn họ nên nhường cô bé. Nhưng mà sao có thể cho Giang Đường Đường mất mặt xấu hổ này ăn được.
Không chỉ có mấy đứa nhỏ hàng cháu của Lục gia lộ ra vẻ mặt không vui, ngay cả Lục lão phu nhân và mẹ chồng của Giang Đường Đường là Tô thị cũng đều xụ mặt xuống, hiển nhiên vô cùng bất mãn với hành động của Giang Đường Đường.
“Bánh này quá khô, ta đi tìm chút đồ ăn thích hợp cho tổ mẫu.” Còn không phải là muốn lợi dụng việc nàng ăn đồ ăn Lục lão phu nhân tiết kiệm được, làm cho đoàn người bất mãn với nàng, từ đó càng thêm xa lánh nàng, cô lập nàng hay sao? Nàng càng không cho nàng ta được như ý.
Giang Đường Đường xoa đầu của Tiểu Điềm Điềm nói: “Con ngoan ngoãn ở đây chờ nương, nương đi tìm đồ ăn ngon trở về cho con có được không?”
Lục Điềm Điềm như bà cụ non mà thở dài nói: “Nhưng bên ngoài đang mưa.”
Giang Đường Đường kéo thân thịt mỡ trên người làm nàng ghét bỏ kia, tìm niềm vui trong nỗi khổ nói: “Nương có thân mình vạm vỡ, không sợ trời mưa.”
Giao đứa bé cho Lục Thời Yến, Giang Đường Đường nói: “Ta đi ra ngoài một chút trước.”
“Ngươi lại muốn làm cái gì?” Lục Thời Yến nhìn nàng với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, hôm nay Giang Đường Đường cho hắn một cảm giác rất không giống với trước kia. Nhưng trước kia nàng để lại ấn tượng thật sự quá kém, hắn sẽ không bởi vì một sự kiện nho nhỏ này mà thay đổi cái nhìn về nàng.
Giang Đường Đường nói: “Ta chỉ đi một lát rồi trở về, huynh yên tâm, ta bảo đảm sẽ không chạy, không gây phiền phức cho mọi người.”
Lục Thời Yến cảnh cáo nói: “Nơi này là nơi hoang dã, bên trong có vô số côn trùng có độc và thú dữ, còn tưởng giữ mạng thì thành thật một chút.”
“Ta biết.” Sau khi nói xong, Giang Đường Đường dầm mưa chạy ra khỏi căn miếu đổ nát.
Ra khỏi miếu đổ nát, Giang Đường Đường không lập tức tìm một nơi đi để vào không gian mà tìm kiếm trên mặt đất xung quanh. Thời tiết này mặc dù đã là cuối mùa thu nhưng thật ra trên mặt đất vẫn có không ít rau dại có thể ăn. Nhưng mà bởi vì người bị lưu đày đều là nhà quyền quý, trước kia những người này đều sống trong nhung lụa, ngay cả ăn cơm cũng có nha hoàn hầu hạ, cho nên mặc dù rau dại bị đạp lên trên mặt đất thì bọn họ cũng không nhận ra. Nhưng Giang Đường Đường không giống vậy, khi còn nhỏ nàng ở cùng bà ngoại tại nông thôn, nhận biết khá nhiều rau dại, biết rất nhiều cách ăn. Hơn nữa sau đó nàng xây dựng Nông Gia Nhạc, vì làm du khách có thể trải nghiệm phong tục ở vùng quê dân dã một cách chân thật, nàng còn đặc biệt nghiên cứu mấy loại món ăn từ rau dại.
Một lát sau, Giang Đường Đường đã hái được một bó rau dại thật lớn. Giang Thải Vi thấy nàng thế mà lại dầm mưa đi nhổ cỏ dại trên mặt đất, tức thì lộ ra vẻ mặt khinh thường, những người còn lại nhìn thấy cũng đều lắc đầu, hiển nhiên cho rằng nàng lại muốn bày trò quỷ quái.
Giang Đường Đường hoàn toàn không để bụng ánh mắt khác thường của mọi người, nàng chậm rãi đi vào bên trong một mảnh rừng rậm, sau khi xác định có thể che lấp thân hình, nàng bắt đầu nhắm mắt lại, nghĩ tới bánh tart trứng ở trong phòng bếp của nàng, mặc niệm bánh tart trứng. Vốn dĩ nàng chỉ là nhớ tới một số tình tiết trước kia xem trong tiểu thuyết, hoài nghi làm như vậy cũng có thể được, cho nên nàng tránh ở dưới tàng cây lặng lẽ thử xem mà thôi, nhưng không ngờ thật sự có thể được. Nhìn bánh tart trứng trên tay, nàng không rảnh lo tay còn dính bùn, nhanh chóng nhét bánh tart trứng vào trong miệng. Liên tiếp nhét ba cái, cái loại cảm giác bởi vì khát vọng đồ ăn mà phát cuồng phát điên, muốn không màng tất cả vì ăn mà đánh người trong cơ thể mới bị đè ép xuống.
Sau khi xác định không cần đi vào không gian cũng có thể lấy đồ vật trong không gian ra ngoài, tâm trạng của Giang Đường Đường lại tốt hơn rất nhiều. Mặc dù thân thể này thật sự làm nàng quá ghét bỏ, nhưng dù sao cũng có bàn tay vàng, còn có đứa con gái đáng yêu! Nghĩ tới Tiểu Điềm Điềm đáng yêu, Giang Đường Đường lại lẩm bẩm từ chocolate ở trong lòng lần nữa, vì thế chocolate mua ở siêu thị trước đó vài ngày lập tức xuất hiện trên tay. Nàng cẩn thận bỏ chocolate vào trong lòng ngực, lại có chút buồn rầu, nên lấy đồ ăn gì trong không gian mới không dễ dàng bị người phát hiện đây.
Nơi rừng núi này hoang vắng, cũng không có khả năng lấy một túi lương thực trong không gian ra ngoài rồi nói là nhặt trên mặt đất được đúng không. Lương thực không được, gà vịt càng không được, gà vịt nhà nuôi cũng không giống gà vịt hoang dại. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể lấy một ít trái cây trong không gian ra. Mặc dù nói trái cây to mọng như vậy là trái cây dại có chút không đáng tin, nhưng mà chỉ cần nàng một mực chắc chắn đây là trái cây dại hái được ở bên ngoài thì chắc là sẽ không có vấn đề gì cả!
Sau khi Giang Đường Đường xác định xung quanh không có người khác, lúc này nàng mới dựa vào cây cối che đậy để lấy vài chùm nho trong không gian ra. Rõ ràng trái nho vẫn chưa chín hoàn toàn, nhưng nàng ăn một quả lại thấy hương vị rất ngon. Giang Đường Đường sợ thời gian lâu không quay về sẽ khiến cho các quan binh bất mãn, sau khi cầm nho cũng không dám chậm trễ, ôm rau dại và quả nho nhanh chóng chạy trở về.
Nhìn thấy Giang Đường Đường trở về, từ rất xa Giang Thải Vi đã bắt đầu châm chọc: “Hái nhiều cỏ trở về như vậy, ngươi định cho bò ăn sao?”
Giang Đường Đường nói: “Chê à? Vậy một lát nữa ngươi nhất định đừng cầu xin ta cho ngươi ăn nhé.”
“Ta nhổ vào! Ngươi cầu ta ăn ta còn không ăn đâu!” Giang Thải Vi lớn tiếng nói tiếp: “Ta khuyên ngươi, trước khi làm việc tốt nhất là phải suy nghĩ thật kỹ, cũng không phải loại cỏ nào cũng có thể ăn, gặp loại cỏ có độc, bản thân ngươi ăn hỏng bụng cũng thôi, nhưng thân thể của nương yếu đuối, không chịu nổi sự hành hạ của ngươi đâu!”
Mấy phụ nhân bên cạnh cũng đều gật đầu tán đồng, sôi nổi nói Giang Đường Đường quá không hiểu chuyện, Lục Thời Yến cưới một người vợ như vậy thật sự là xui xẻo. Giang Đường Đường không để ý tới những lời bàn tán của mọi người, trực tiếp che chở đồ vật trong lòng ngực đi về hướng khu vực nghỉ chân của Lục gia.
“Nương!” Nhìn thấy Giang Đường Đường, Lục Điềm Điềm lập tức chạy tới, nhăn khuôn mặt nhỏ nói: “Nương bị mưa xối ướt rồi!”
Giang Đường Đường lấy rau dại ra, để lộ chùm nho bên trong nói: “Xem, nương mang thứ tốt gì cho con?”
“Đây là cái gì?” Lục Điềm Điềm mở to hai mắt, tò mò nhìn chùm nho.
Đại Chu có trồng nho, nhưng nho Giang Đường Đường mang về hoàn toàn không giống trái nhỏ mà cô bé từng nhìn thấy, cho nên tiểu cô nương hoàn toàn không nhận ra.
“Đây là nho dại nương hái được, rất ngọt, con nếm thử đi.”
Giang Đường Đường cho Lục Điềm Điềm một chùm nho, vốn định lấy hai chùm nho đưa cho hai huynh đệ Lục Cảnh Thành và Lục Cảnh Diễn. Nhưng trong đầu hiện lên một ít ký ức của nguyên chủ, biết hai cậu nhóc rất cứng đầu, không mềm mại đáng yêu như Tiểu Điềm Điềm, nàng quyết định vẫn là tạm thời không cần làm mình khó xử thì hơn.
Nàng để lại một chùm nho lớn cho mình, sau đó đưa tất cả chùm nho còn lại cho Lục Thời Yến nói: “Đây là trái dại vừa rồi ta vào trong núi phát hiện được, huynh cầm đi phân chia cho mọi người đi?”