So với việc Giang Đường Đường thế mà lại có thể hái được trái nho mọng nước như vậy ở nơi hoang dã, Lục Thời Yến càng giật mình chuyện nàng không ăn hết tất cả, mà bảo hắn cầm đi phân chia cho người trong nhà. Trong giọng nói của hắn tràn đầy nghi ngờ: “Thật sự cho ta cầm đi phân chia?”
Giang Đường Đường nói: “Trước kia ta không hiểu chuyện, thường gây thêm phiền phức cho các huynh, may mắn tổ mẫu và nương không chê, còn giúp ta chăm sóc mấy đứa nhỏ, ta cũng không qua đó chọc bọn họ tức giận, huynh giúp ta đưa qua cho bọn họ đi! Còn có hai huynh đệ Cảnh Thành và Cảnh Hành nữa.” Nói xong nàng lại bổ sung thêm: “Hôm nay có thể may mắn hái được nhiều trái nho như vậy là nhờ mấy vị quan gia săn sóc, làm chúng ta dừng lại tránh mưa, cũng đưa một ít cho bọn họ nếm thử mới mẻ đi!”
Mặc dù nói là cho hắn cầm đi phân chia, nhưng phân chia như thế nào, Giang Đường Đường chỉ dùng hai ba câu đã dặn dò thật rõ ràng. Lục lão phu nhân, Tô thị, hai đứa nhỏ cùng với quan sai, đây là trọng điểm, với những người khác thì nàng không tốt bụng như vậy. Điều này làm cho Lục Thời Yến lại ngẩn người một lần nữa. Ở trong ấn tượng của hắn, nàng là một nữ tử tham ăn và ngu dốt, nhưng biểu hiện của nàng trong ngày hôm nay thực sự làm hắn phải bất ngờ.
Giang Đường Đường mặc kệ Lục Thời Yến ngạc nhiên như thế nào, nàng ngồi xuống cạnh Lục Điềm Điềm, vui sướng mà ăn hết trái nho trên tay, sau đó liền cầm rau dại đi ra bên ngoài tìm nước rửa sạch sẽ. Thật ra miếu đổ nát này chỉ có một chút rau dại như vậy, lúc Giang Đường Đường lấy trái nho đưa cho Lục Điềm Điềm, người Lục gia lập tức chú ý tới. Những lời mà nàng nói cũng lọt vào tai của đám người Lục lão phu nhân và Tô thị.
Lục Thời Yến đưa nho cho Lục lão phu nhân: “Tổ mẫu, vừa rồi Giang thị đi ra ngoài hái được một ít quả dại, người làm chủ đi ạ!”
“Không phải vợ của cháu đã phân chia rõ ràng rồi hay sao? Còn hỏi bà già như ta làm gì?” Mặc dù Lục lão phu nhân nói móc mỉa như thế, nhưng thật ra trong lòng cũng tán thành phương án phân chia của Giang Đường Đường. Đặc biệt là nàng còn có thể suy xét đến các vị quan sai áp giải bọn họ. Nếu là trước kia, quan sai nhỏ như vậy thì phủ Định Bắc hầu bọn họ hoàn toàn không để vào trong mắt. Nhưng hiện tại, quan sai nhỏ như vậy lại liên quan đến chuyện người Lục gia bọn họ có thể sống sót hay không, chờ tới nơi lưu đày có thể còn dư lại bao nhiêu người. Đi lấy lòng quan sai là chuyện vô cùng cần thiết. Chỉ tiếc người Lục gia có thể hiểu rõ đạo lý này, nhưng không có mấy người chịu cúi đầu.
“Vậy cháu nghe theo nàng ấy” Lục Thời Yến chọn hai chùm nho trông có vẻ tốt nhất, đưa cho đội quan binh áp giải bọn họ đi lưu đày này.
Bên này, Giang Đường Đường cũng nhanh chóng dựa vào nước mưa để rửa sạch sẽ rau dại vừa hái được. Hôm nay nàng hái chủ yếu là tỏi rừng và rau bồ công anh, hai loại rau dại này có thể làm rau trộn. Nhưng mà chỉ có rau dại chứ không có món chính thì cuối cùng vẫn không thể no bụng. Giang Đường Đường đang nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện trên thân cây cách đó không xa quấn lấy một ít phiến lá hình dây đằng, nếu nàng không có nhận sai thì đây có lẽ là củ mài. Đang lo không có món chính, Giang Đường Đường lập tức hành động.
Trong không gian của nàng có cái cuốc, nhưng không tiện lấy ra sử dụng, chỉ có thể đi tìm quan sai mượn loan đao. Vốn dĩ tưởng rằng dụng cụ cắt gọt như vậy thì quan sai sẽ không cho phạm nhân mượn. Nhưng hai quan sai vừa mới ăn nho Lục Thời Yến đưa tới, sau khi hỏi rõ lý do liền cho Giang Đường Đường mượn. Giang Đường Đường cầm loan đao, nhanh chóng chạy tới cây lớn bên ngoài căn miếu đổ nát. Củ mài ở dưới sâu trong bùn đất, vốn dĩ dùng cái cuốc cũng rất khó đào được nhưng may mắn bên ngoài đang mưa, sau khi đất đai ngâm trong nước mưa liền mềm ra, dùng loan đao cũng có thể đào được.
Chỉ là Giang Đường Đường đánh giá cao thân thể này của nàng. Mới cầm loan đao đào được một lát mà nàng đã mệt đến mức thở không nổi. Đang định từ bỏ thì trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh nhạt: “Đang đào cái gì? Ta giúp ngươi.”
Giang Đường Đường ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt tuấn tú của Lục Thời Yến. Nhìn thấy gương mặt còn đẹp trai hơn hình ảnh đã qua chỉnh sửa của minh tinh, nàng có chút hiểu vì sao nguyên chủ phải sử dụng thủ đoạn để gả cho hắn, người này thật sự quá đẹp trai, nếu như ở hiện đại, người như hắn vừa xuất đạo chắc chắn sẽ làm cho muôn vàn thiếu nữ phải hò hét. Lục Thời Yến nhận được câu trả lời của nàng, hắn cũng không để bụng, chỉ giơ tay lên cầm lấy loan đao từ tay nàng rồi vùi đầu làm việc. Mặc dù bị thương, trên người còn mang theo còng tay và xiềng chân, nhưng sức lực của hắn rất lớn. Vừa rồi Giang Đường Đường lăn lộn thật lâu vẫn không đào được củ mài, nhưng hắn dùng lực đào bới, chỉ thoáng chốc là củ mài trong đất đã xuất hiện.
Nhìn đồ vật được đào ra có hình thù kỳ quái, bên trên còn có rễ giống như râu, Lục Thời Yến khẽ nhíu mày nói: “Ngươi xác định cái này có thể ăn?”
“Đương nhiên!” Giang Đường Đường cầm một củ mài nói: “Đây chính là củ mài, không chỉ có thể ăn mà còn rất ngon và dưỡng sinh đó!”
Củ mài, đương nhiên Lục Thời Yến biết cái này. Nghe nói nó có tác dụng bổ tì ích khí, ngự y đến khám bệnh cho bọn nhỏ không ít lần kê loại thuốc này cho mấy đứa nhỏ điều dưỡng thân thể. Nhưng mà ngày xưa đều là bọn hạ nhân nấu chín bưng lên bàn, sao nàng có thể nhận ra?
Giang Đường Đường thấy hắn nghi ngờ, giọng điệu mang theo chút may mắn nói: “May mắn trước kia nghe Vương ngự y nói củ mài là món ăn của thần tiên, nên ta liền tìm người đi hỏi thăm, nếu không hôm nay đã bỏ lỡ rồi.”
Lục Thời Yến lập tức thấy thoải mái, thì ra là sau khi nghe Vương ngự y nói liền tìm người đi hỏi thăm! Xem ra nàng cũng không phải không tim không phổi giống như biểu hiện bên ngoài, trong lòng vẫn rất quan tâm tới mấy đứa nhỏ. Cho nên trước kia là hắn hiểu lầm nàng sao?
“Bên kia có cái lu nước, ta qua đó rửa, huynh giúp ta trả loan đao cho quan sai đi!” Giang Đường Đường cũng mặc kệ Lục Thời Yến suy nghĩ cái gì, thấy củ mài đã được đào ra liền gấp không chờ nổi mà dùng vải bố cũ gói củ mài lại, xông về hướng lu nước.
Hai người phân công nhau hành động, chờ Giang Đường Đường ôm củ mài đã rửa sạch sẽ trở lại căn miếu đổ nát thì ánh mắt đoàn người nhìn nàng đã khác với lúc trước.
Phụ nhân vừa rồi trào phúng Lục Thời Yến xui xẻo, cưới phải người vợ vừa xấu vừa ham ăn đi tới, hất cằm, chỉ vào củ mài trong lòng ngực của Giang Đường Đường nói: “Ngươi đào cái gì vậy? Thoạt nhìn thật xấu, có thể ăn được không?”
Rõ ràng muốn nghe ngóng thông tin nhưng lại làm ra dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, khinh thường nàng. Giang Đường Đường mặc kệ loại người này, nàng quay đầu đi, giống không nghe thấy bà ta nói chuyện, trực tiếp đi lướt qua người bà ta.
“Ngươi!” Phụ nhân kia tức giận không nhịn được, dậm chân nói: “Chỉ là đào mấy cái rễ cây mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ? Đừng ăn rồi lại bị độc chết!”
Giang Đường Đường quay đầu, cười khanh khách nói: “Đúng là không có gì ghê gớm, nhưng mà ngươi đừng giống như chó mặt xệ mắt trông mong đi theo hỏi là được.”
Phụ nhân “Phi!” Một ngụm, vẻ mặt khinh thường nói: “Kiêu ngạo cái gì! Lục thế… Đại Lang cưới phải người vừa xấu xí vừa ham ăn như ngươi thật sự là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, xui xẻo!”
“Hâm mộ đúng không! Hâm mộ ta gả cho một lang quân vừa cao lớn vừa tuấn tú như vậy đúng không! Nhưng mà ngươi có hâm mộ cũng không hâm mộ được!”
Giang Đường Đường không hề tức giận, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nói: “Còn nữa, ngươi không nên dùng cứt trâu để mắng chửi người! Có cứt trâu tẩm bổ thì hoa tươi mới có thể nở càng đẹp hơn. Ngươi không phải hoa tươi thì sao biết được hoa tươi có thích ở trong đó hay không?”
Giang Đường Đường vừa nói dứt lời, trong căn miếu đổ nát lập tức vang lên một trận tiếng cười vang rất khoa trương. Rất nhiều người đều không khống chế được mà đưa ánh mắt nhìn về phía đóa hoa tươi Lục Thời Yến này. Gương mặt của Lục Thời Yến không cảm xúc thêm củi vào đống lửa, giống như không nghe được gì cả, chỉ có lỗ tai đỏ lên bán đứng tâm trạng hiện tại của hắn.
“Đại ca!” Lục Tri Hi cảm thấy uất ức thay đại ca nhà mình: “Sao nàng có thể như vậy, nàng không cảm thấy mất mặt sao?”
Lục Thời Lễ cũng nói: “Mặt mũi của Lục gia chúng ta đều bị nàng làm mất sạch.”
“Bây giờ chúng ta còn có mặt mũi gì để nói sao?” Lục Thời Yến lạnh nhạt nói: “Thật sự phải nói đến mất mặt thì mặt mũi của Lục gia cũng không phải do nàng làm mất.”
Nghĩ đến nguyên nhân Lục gia bị hạch tội lưu đày, hai huynh muội lập tức không nói được lời nào.
Giang Đường Đường không dây dưa quá nhiều với phụ nhân kia, nói hai ba câu chặn họng bà ta tới nói không nên lời, sau đó nàng liền ôm củ mài trở về khu vực Lục gia nghỉ chân. Vừa rồi nàng và Lục Thời Yến tổng cộng đào được hơn mười cân củ mài, nàng không nỡ nấu hết toàn bộ, chỉ bỏ một nửa vào trong nồi. Sau đó lại tìm Lục Thời Yến muốn chén lớn và muối, dùng tay bẻ nhỏ tỏi gừng và bồ công anh ra rồi bỏ vào trong chén, lại trộn muối, món rau trộn đơn giản xem như đã hoàn thành. Quần áo trên người nàng ướt đẫm, muốn tìm một nơi đổi quần áo, nhưng bất đắc dĩ căn miếu đổ nát này quá nhỏ, khắp nơi chen chúc, hoàn toàn tìm không thấy nơi thích hợp để thay quần áo. Giang Đường Đường thầm thở dài ở trong lòng, nàng thật sự là giữ một núi bảo vật mà không thể sử dụng.
Đang lúc nàng phiền não thì Lục Điềm Điềm vươn tay nhỏ ra nắm lấy nàng: “Nương, đến bên này sưởi ấm đi, Vương gia gia nói mắc mưa sẽ bị bệnh.”
Hôm nay xuất phát đi chưa được mấy canh giờ thì bầu trời đột nhiên rơi xuống mưa to, quan binh áp giải lâm thời tìm một căn miếu đổ nát cho đoàn người đi vào tránh mưa, củi lửa là do mọi người tìm kiếm được trong lúc vội vàng, đương nhiên là không đủ nhiều. Lục gia chỉ nhóm một đống lửa, vị trí tốt dựa gần đống lửa cũng chỉ có hai vị trí, Lục Điềm Điềm kéo Giang Đường Đường đi đến vị trí tốt bên người Lục lão phu nhân, người nhị phòng Lục gia lập tức bất mãn.
“Nương, nàng béo như vậy, một người chiếm vị trí của ba người, nàng lại đây thì chúng ta cũng không hong lửa được.” Trần thị, vợ của Lục Anh Huân nhị phòng bất mãn mà trề môi reo lên.
Lục lão phu nhân liếc nhìn đồ vật nấu trong nồi một cái, nói: “Không có chỗ ngồi hong lửa thì ngươi đến một bên đi, nhường vị trí ra ngoài.”
“Nương, nàng là một tiểu bối, lại phải để cho con là một trưởng bối nhường nàng, nàng không biết xấu hổ sao?” Trần thị nói bằng giọng the thé.
Lục lão phu nhân nói: “Ngươi là một trưởng bối lại ngồi ăn vạ bên đống lửa sưởi ấm giống như tượng đá như vậy, không làm gì cả, còn ăn đồ ăn do tiểu bối tìm được, ta thấy ngươi cũng không ngượng ngùng gì.”
“Nhưng mà con chỉ mới ăn một quả nho mà thôi!” Trần thị nói đến chuyện này lại tức giận. Cảm thấy Lục lão phu nhân quá bất công. Lấy bạc mình cất giấu đi đả thông quan hệ mua đồ ăn cho mấy đứa con của Lục Thời Yến, nhưng từ trước đến nay không có phần của bọn họ, mấy đứa nhỏ của nhị phòng bọn họ chẳng lẽ không phải con cháu Lục gia sao? Con của Lục Thời Yến có thể một mình ăn một chùm nho, nhưng con cái nhị phòng bọn họ lại là một người chỉ được chia cho một trái. Bất công như vậy thật là bất công đến không có biên giới!
“Một trái nho cũng là do người ta tìm thấy!” Lục lão phu nhân lạnh mặt nói: “Nếu không nhờ vợ của Thời Yến thì nhị phòng của các ngươi có thể một người được phân chia một quả không.”
Thấy Lục lão phu nhân lạnh lùng dạy dỗ Trần thị, Giang Đường Đường cảm thấy sách lược của nàng là chính xác.