Chương 5: Củ mài phong ba

Lục lão phu nhân giống như nàng phán đoán, cũng không phải người không rõ lý lẽ. Biểu hiện tốt trước mặt bà ấy, làm bà ấy thay đổi cái nhìn về mình có thể làm mình tiết kiệm được không ít công sức. Thấy không, lần này không cần nàng phải ra tay thì nhị phòng đã bị lão phu nhân giải quyết rồi đấy thôi? Không thể không nói, vị trí Tiểu Điềm Điềm chọn cho nàng rất tốt, ở cạnh đống lửa, Giang Đường Đường lập tức cảm thấy như được sống lại.

Chỉ một lát sau củ mài trong nồi đã được nấu chín, Giang Đường Đường múc ra, chọn một khối lớn đưa cho Lục lão phu nhân: “Tổ mẫu, đây là củ mài vừa rồi cháu và phu quân đào được ở bên ngoài, người nếm thử đi.”

“Cho mấy đứa nhỏ ăn là được rồi, ta là một bà lão, sống lâu một ngày cũng là kiếm lời, không cần lãng phí lương thực.” Đừng thấy vừa rồi Lục lão phu nhân mới nói hai ba câu mắng con dâu thứ hai rời đi, nhưng khi nhìn gương mặt béo của Giang Đường Đường thì trong lòng bà ấy cũng cảm thấy khó chịu. Cháu nội mà bà ấy coi trọng nhất, cảm thấy tự hào nhất, thế mà lại cưới phải một người xấu xí như vậy, thật sự là đạp hư cháu nội của bà ấy.

“Tổ mẫu, người cũng không thể nói như vậy. Người là định hải thần châm của Lục gia chúng ta, có người ở thì mặc kệ ở nơi nào, mọi người đều cảm thấy cái nhà này còn chưa tan. Nhưng nếu như người…” Không có cách nào một giây là chảy nước mắt giống như ảnh hậu, Giang Đường Đường cúi thấp đầu xuống, sau đó nặng nề hít mũi một hơi, giọng nức nở nói: “Thì chúng cháu phải làm sao bây giờ!”

Lục lão phu nhân vô cùng ngạc nhiên với cháu dâu vẫn luôn hồ đồ này, thế mà lại có thể nói ra những lời này! Chẳng lẽ là buổi sáng nàng bị ngã làm đầu óc đầy hồ nhão kia thanh tỉnh?

Giang Đường Đường không để ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục lão phu nhân, một tay nhét củ mài vào trong tay bà ấy nói: “Tổ mẫu, người mau ăn đi!”

Khối củ mài thứ hai, Giang Đường Đường đưa cho Tiểu Điềm Điềm nàng thích nhất. Củ mài vừa mới lấy ra khỏi nồi có chút nóng, Giang Đường Đường thổi một chút mới lột lớp vỏ bên trên ra, đưa cho cô bé nói: “Mau ăn đi!”.

Tiểu Điềm Điềm non nớt ngọt ngào nói cảm ơn nàng, thật sự cảm thấy xem thế nào cũng cảm thấy thật đáng yêu. Nhưng mà hai đứa đầu thì không đáng yêu như vậy. Hiển nhiên hai người bọn họ đã nghe được không ít lời bàn tán, có ấn tượng không tốt về người mẫu thân là nguyên chủ. Hơn nữa trước kia hành vi nào đó của nguyên chủ thật sự có chút hoang đường. Lúc Giang Đường Đường đưa củ mài cho hai người, hai người đều lạnh lùng giống như khối băng, không chịu tiếp nhận củ mài trong tay nàng. Nhưng mà Giang Đường Đường không có tâm trạng lấy lòng hai người bọn họ, dù sao thích ăn thì ăn. Nguyên chủ chỉ để lại túi da xấu xí này cho nàng, nàng có thể giúp đỡ nuôi dưỡng bọn nhỏ đã là không tệ rồi, còn muốn nàng cưng chiều hai đứa nhóc này hay sao? Hai người không nhận thì Giang Đường Đường cũng không bắt buộc, quay đầu lập tức cầm củ mài ngồi xuống cạnh Tiểu Điềm Điềm, lột vỏ ăn.

Nhìn thấy Giang Đường Đường ăn một ngụm củ mài, một ngụm rau dại, ăn vô cùng ngon. Vừa rồi hai huynh đệ còn vô cùng kiên cường, lúc này đều không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước miếng. Nhưng nghĩ đến những lời mọi người nói về Giang Đường Đường, còn có dọc theo đường đi lưu đày này, Giang Đường Đường thấy đồ ăn đều giống như bị điên rồi, không quan tâm cái gì mà cướp đoạt, điên cuồng nhét vào trong miệng, hai người lại quật cường quay đầu đi.

Mọi người trong căn miếu đổ nát thấy đống đồ vật Giang Đường Đường đào được kia thế mà lại thật sự có thể ăn được, có người bất chấp tất cả, chạy nhanh đến xem vị trí vừa rồi Giang Đường Đường đào được củ mài. Còn có người chạy vào trong rừng, xem thử có thể tìm được quả dại mà vừa rồi Giang Đường Đường hái được hay không.

Từ lúc bị phán lưu đày, bọn họ đã đi được hơn một tháng, mỗi ngày ăn đều là lương khô do bọn quan binh phát xuống. Đồ ăn là bột hỗn tạp làm thành bánh bột bắp, vừa cứng vừa khó ăn. Mỗi ngày còn gấp rút đi đoạn đường dài như vậy, mọi người đã sớm thèm không nhịn được, có ai không muốn cải thiện thức ăn chứ!

Trần thị lần nữa da mặt dày đi tới nói: “Ta lấy một chút cho Tuấn ca nhi nhà ta.”

Giang Đường Đường nhanh hơn bà ta một bước, cầm lấy cái thìa múc hai khối củ mài cho bà ta.

Trần thị bất mãn nói: “Sao chỉ có một chút như vậy?”

Giang Đường Đường không chút khách khí nói lại bà ta: “Chê ít thì tự đi vào trong núi đào đi.”

Trần thị không tiếp lời nói của nàng, chỉ nhìn chằm chằm củ mài trong nồi nói: “Không phải trong nồi này còn rất nhiều sao? Ngươi để lại làm gì?”

“Xin lỗi, cái này là của Thành ca nhi và Hành ca nhi.” Mặc dù nàng không hạ thấp mình đi lấy lòng hai cậu nhóc này, nhưng mà Giang Đường Đường sẽ không cho phép người khác cướp đồ ăn của hai người bọn họ.

Trần thị nói thầm: “Trẻ con sao ăn hết nhiều như vậy.”

Giang Đường Đường nói: “Còn có tướng công và mẹ chồng của ta cũng chưa ăn đâu! Từng này ta còn ngại không đủ đấy!”

Có thể cho ngươi hai khối củ mài đã là nàng tốt bụng rồi, còn muốn như thế nào nữa? Nàng vất vả đào củ mài để nuôi dưỡng mấy tên quỷ đáng ghét ở sau lưng nói xấu nàng mấy ngày nay sao?

Trần thị chỉ vào một nửa củ mài còn lại nói: “Không phải vẫn còn nhiều sao? Không đủ thì nấu phần còn lại là được rồi!”

“Cái này là để lại nấu cháo cho mấy đứa nhỏ!” Giang Đường Đường mất hết kiên nhẫn, giọng điệu không tốt lắm nói: “Ngươi có biết xấu hổ hay không? Suốt ngày nhìn chằm chằm chút đồ ăn của bọn nhỏ nhà ta.”

Trần thị không vui nói: “Trước kia các ngươi nhận được không ít lợi từ chỗ nương.”

Giang Đường Đường lạnh giọng cắt ngang lời bà ta nói: “Như vậy cũng không ăn phần của ngươi! Sau này ta sẽ hiếu kính tổ mẫu, không cần ngươi nhọc lòng.”

Trần thị mặt dày mới lấy được hai củ mài, còn bị Giang Đường Đường dẫm mặt mũi nên vô cùng tức giận, sau khi bưng củ mài rời đi lại ngấm ngầm nói vài lời khó nghe. Giang Đường Đường cũng mặc kệ bà ta, cho củ mài vào trong rau dại trộn rồi dựa người vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Còn việc hai đứa lớn còn chưa ăn gì thì nàng cũng không lo lắng, dù sao Lục Thời Yến sẽ chăm sóc bọn họ.

Nàng nhắm mắt lại chưa được một lúc liền nghe thấy tiếng quan sai gọi. Thì ra là bên ngoài hết mưa rồi, quan sai kêu tiếp tục lên đường. Tuy rằng bên ngoài trời ngừng mưa, nhưng mưa hơn nửa ngày trời nên đường núi rất khó đi nhưng mọi người không dám có một câu oán hận, có thể để bọn họ vào miếu cũ trốn mưa đã là quan sai áp giải tốt bụng rồi.

Giang Đường Đường không muốn, nhưng cũng chỉ có thể nhận mệnh đứng dậy thu dọn đồ vật, chuẩn bị tiếp tục lên đường. Nhìn đầu Tiểu Điềm Điềm gật gù, tinh thần không được tốt lắm nên Giang Đường Đường ngồi xổm xuống nói: “Nào, leo lên nương cõng con.”

Lục Điềm Điềm lắc đầu, hiểu chuyện nói: “Nương mệt, con tự đi là được rồi!”

Một đứa nhỏ chỉ mới ba tuổi đã phải chịu khổ như vậy, trong lòng Giang Đường Đường rất hụt hẫng. Nàng nói: “Không sao, đi lên đi! Chờ nương mệt mỏi lại thả con xuống.”

Tiểu Điềm Điềm nghiêng đầu suy nghĩ, đồng ý với đề nghị của Giang Đường Đường, vui sướng bò lên trên lưng nàng. Lục Điềm Điềm rất nhẹ, hơn nữa nằm bò trên người nàng, có thể cảm nhận rõ ràng được đứa nhỏ này thật sự rất gầy. Giang Đường Đường nhớ tới lúc trước giấu chocolate, nàng hơi nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Lục Điềm Điềm: “Chúng ta làm một ước định nhé?”

Lục Điềm Điềm vui sướng ôm chặt cổ nàng hỏi: “Ước định là gì ạ?”

Giang Đường Đường nói: “Chính là hai chúng ta hai lặng lẽ làm một số việc, nói một số lời nhưng sẽ không nói cho người khác được không?”

Lục Điềm Điềm “A” một tiếng nói: “Con đã biết, nương muốn nói bí mật với con đúng không!”

“Đúng vậy, chính là bí mật!” Giang Đường Đường nói.

“Nương nói đi, con sẽ không nói cho người khác đây!” Lục Điềm Điềm rất thích nương thân cận với mình như vậy, cô bé vui vẻ nói.

Giang Đường Đường nhìn đến cách đó không xa, Giang Thải Vi đang oán hận mà trừng mắt nhìn nàng, Trần thị vừa rồi chịu thiệt ở chỗ nàng cũng đang không có ý tốt nhìn nàng. Lúc này hiển nhiên không phải lúc lấy chocolate ra. Nàng nói: “Chờ một lát, chờ tới phía trước lại nói cho con được không?”

“Vâng, vâng!” Lục Điềm Điềm vừa rồi mệt rã rời, hiện tại được Giang Đường Đường cõng nên càng thêm buồn ngủ, một lát sau đã nhắm mắt lại ngủ rồi. Tuy rằng chỉ là cõng đứa nhỏ như Lục Điềm Điềm, nhưng sức khỏe của nguyên chủ thật sự quá kém, Giang Đường Đường đi một lúc đã mệt thở dốc. Nhưng nghĩ nếu không thể trở lại hiện đại thì nàng cũng chỉ có thể ở lại trong thân thể này, mặc dù Giang Đường Đường mệt đến mức muốn ngất đi nhưng vẫn cắn răng kiên trì.

Còn không phải là giảm béo sao! Nàng có thể làm được!

error: Content is protected !!