Ở Đại Chu, nếu trong thời gian quy định chưa đến nơi lưu đày thì không chỉ phạm nhân phải chịu roi mà ngay cả quan sai áp giải cũng sẽ bị trừng phạt.
Cho nên đối với việc lên đường, quan sai áp giải không dám qua loa. Khi bị mưa to làm chậm trễ hành trình thì sẽ phải đi bù lại sau khi trời tạnh mưa.
Mặc dù trong lòng Giang Đường Đường nảy sinh ác độc, quyết định xem việc đi đường trở thành cách giảm béo. Nhưng trời vừa mưa lớn, đất lầy lội ướŧ áŧ, hơn nữa thân thể nguyên chủ quá mập mạp vụng về, nàng thật sự không còn cách nào khác, càng ngày càng tụt lại phía sau đội ngũ.
“Nương, để con xuống tự đi!” Không biết Lục Điềm Điềm đã tỉnh lại từ khi nào, thấy hai người bị tụt xuống cuối đội ngũ, cô bé giãy giụa muốn xuống tự mình đi.
Giang Đường Đường hiện tại thở dốc còn khó khăn, nhưng nàng cũng không cậy mạnh, nàng đặt Lục Điềm Điềm xuống, phát hiện bởi vì đi cuối đội ngũ nên không có người nào chú ý tới các nàng. Nàng nhanh chóng lột một khối chocolate nhét vào trong miệng Tiểu Điềm Điềm.
Lục Điềm Điềm lập tức mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng phồng miệng nói: “Nương, ngọt quá!”
Giang Đường Đường dựng thẳng ngón tay “suỵt!” một cái, nhỏ giọng nói: “Đây là bí mật của hai chúng ta, đừng nói cho người khác nhé!”
Đôi mắt Lục Điềm Điềm sáng như sao trời, nhìn nàng gật đầu thật mạnh một cái. Thấy đứa nhỏ hiểu chuyện như thế thì Giang Đường Đường cũng yên lòng, dùng ý niệm cầm mấy quả cà chua nhỏ trong không gian bỏ vào trong miệng. Không biết có phải do ảo giác hay không, rõ ràng vừa rồi còn mệt đến đầu váng mắt hoa, thở không nổi, nhưng sau khi ăn cà chua, nàng liền cảm thấy mình khoẻ hơn rất nhiều. Thấy Lục Điềm Điềm ăn chocolate xong rồi, Giang Đường Đường cũng lặng lẽ cầm một quả cà chua nhét vào miệng cô bé. Tiểu Điềm Điềm cắn một ngụm, đôi mắt vui sướng trừng lớn. Thấy Giang Đường Đường quay đầu nhìn mình, cô bé học theo động tác vừa rồi của Giang Đường Đường, dựng thẳng ngón tay đặt trước miệng “suỵt” một cái.
Chỉ là cả hai luôn trốn ở phía sau đội ngũ trộm ăn vụng là chuyện không có khả năng. Rất nhanh, quan sai áp giải liền phát hiện Giang Đường Đường và Lục Điềm Điềm đi ở cuối cùng. Bởi vì giữa trưa Lục Thời Yến đưa mấy trái nho, quan sai không có lập tức đánh roi các nàng. Chỉ hung dữ nói: “Cọ tới cọ lui làm gì? Là muốn tránh ở phía sau để chạy trốn sao?”
“Ở trong rừng núi hoang vắng như vậy, chúng ta đâu dám chạy trốn chứ! Ta chỉ muốn mang đứa nhỏ đi ở phía sau để hái ít quả dại ăn thôi.”
Giang Đường Đường cho tay vào trong bao quần áo, cầm ra một chuỗi cà chua, vô cùng đáng thương đưa qua nói: “Đại nhân, đây là do ta vừa hái ở trong bụi cỏ, ngươi nếm thử xem, chúng ta đã biết sai rồi, lần tới không dám nữa, ngươi tạm tha cho chúng ta lần này được không?”
Triều đại hiện tại còn chưa có cà chua, cho nên quan sai nhìn thấy chuỗi quả hồng trong tay Giang Đường Đường cũng không nhận lấy, ngược lại còn khuyên nhủ: “Đừng nhìn thấy cái gì cũng ăn, cẩn thận bị độc chết!”
“Quả dại này không có độc, vừa rồi ta đã ăn rồi, ăn rất ngon, chua chua ngọt ngọt.” Giang Đường Đường nói xong liền nhét một quả cà chua vào trong miệng.
Quan sai thấy nàng ăn xong không bị làm sao, lại nghĩ đến hương vị chùm nho dại buổi trưa Lục Thời Yến đưa, lại thấy Giang Đường Đường dùng cà chua lấy lòng hắn, lúc này thật ra cũng không từ chối: “Ngươi cũng thật may mắn, luôn có thể hái được quả dại.”
Giang Đường Đường nói: “Có thể là do ta tương đối tham ăn, cái gì cũng dám bỏ vào trong miệng nếm thử!”
Thấy cả người Giang Đường Đường đều là thịt mỡ, lại nghĩ đến Giang Đường Đường vì ăn mà làm ra những chuyện hoang đường kia, quan sai cũng không hoài nghi nữa.
Thấy thái độ của quan sai đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng Giang Đường Đường cũng có tính toán, nói: “Đại nhân, ngươi yên tâm, ta bảo đảm không chạy, ngươi để cho ta đi ở phía sau tùy tiện hái ít rau dại quả dại gì đó đi! Với cả hôm nay đoàn người đều mắc mưa, ta còn có thể hái một ít thảo dược đuổi hàn, buổi tối nấu cho mọi người uống, cũng có thể dự phòng bị cảm lạnh.”
Hôm nay vừa xuất phát một lúc liền mưa to, nhưng bọn họ vẫn luôn đi hơn hai canh giờ mới tìm được căn miếu cũ kia tránh mưa, cho nên cho dù là phạm nhân hay quan sai đều bị mưa xối ướt. Hiện tại đã là cuối thu, nếu không cẩn thận là sẽ bị cảm lạnh. Quan sai không quan tâm tới sự chết sống của phạm nhân, nhưng hẳn là sẽ lo lắng bản thân mình sinh bệnh. Chẳng qua ……Quan sai hoài nghi liếc nhìn Giang Đường Đường một cái nói: “Ngươi nhận biết thảo dược?”
“Mấy đứa nhỏ nhà ta từ khi sinh ra thì thân thể đã không tốt, ta muốn học một chút y thuật để chăm sóc tốt cho bọn nhỏ, cho nên mới âm thầm học một chút.”
Giang Đường Đường nói: “Tuy rằng không học được y thuật, nhưng vẫn nhận biết một số loại thảo dược bình thường.”
Quan sai cũng không đồng ý ngay, chỉ nói: “Ngươi cứ hái trước, chờ khi nghỉ ngơi để ta nhìn xem rồi lại nói tiếp.”
Nói xong, hắn còn chưa đã thèm liếm môi một cái. Giang Đường Đường cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy động tác nhỏ của hắn. Vì có thể giành được lợi ích, nàng sẽ lấy ra một số đồ vật thích hợp lấy lòng quan sai. Nhưng không thể quá nhiều, thứ nhất sẽ chọc người hoài nghi, thứ hai cũng sẽ nuôi lớn dã tâm của họ.
Chặng đường tiếp theo, Giang Đường Đường không dám lấy đồ vật từ trong không gian ra ăn, nàng mang theo Lục Điềm Điềm cố gắng lên đường và tìm kiếm một số loại thảo được.
Trước khi xuyên qua, Giang Đường là người thích nằm ì ở nhà, nhưng hiện tại lại xuyên thành một nữ tử mập mạp vô dụng, còn mang theo con nhỏ hái thảo dược nên trên đường đi vô cùng gian nan. Thật vất vả cố gắng chịu đựng đến khi quan sai áp giải ở phía trước kêu dừng lại, nàng đã mệt tới muốn nằm úp sấp. Nhưng nghĩ đến việc phải có hình ảnh tốt trước mặt quan sai áp tải, tranh thủ nhiều lợi ích, Giang Đường Đường cố nén mệt mỏi, cầm thảo dược đi qua.
“Đại nhân, đây là thảo dược ta hái được trên đường đi, ta muốn mượn nồi to của các ngươi nấu chút nước thuốc cho mọi người phòng cảm lạnh!”