Nhìn thấy Giang Đường Đường đi tìm quan sai, Giang Thải Vi lập tức đi theo, nghe nàng nói mình hái thảo dược nấu thuốc phòng cảm lạnh cho mọi người thì lập tức “Phụt” cười một tiếng.
“Đại nhân, ngươi đừng nghe nàng ta khoác lác. Hai chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, sao ta có thể không biết tính nàng như thế nào? Nàng ngoài việc ăn chính là ngủ, giống như heo, sao có thể phân biệt được thảo dược gì chứ! Để nàng nấu nước thuốc không chừng sẽ gây chết người đấy!”
Giang Đường Đường tiện tay cầm một chút thảo dược đưa cho nàng ta nói: “Ngươi hiểu như vậy thì ngươi nói xem đây là cái gì?”
Giang Thải Vi khinh bỉ nói: “Ngươi lên núi hái dây gì lung tung rối loạn, sao ta có thể phân biệt được mấy thứ quỷ quái này!” Nàng ta chính là quý nữ thế gia, chỉ cần học ngâm thơ đối chữ là được, sao có thể phân biệt được thảo dược chứ!
Giang Đường Đường liếc mắt nhìn nàng ta một cái nói: “Nếu như ngươi không nhận biết được thảo dược, vậy thì ồn ào cái gì?”
Giang Thải Vi không phục ngẩng cổ nói: “Ta không nhận biết được, chẳng lẽ ngươi biết chắc?”
“Đây là cây kim ngân, có hiệu quả thanh nhiệt giải độc.”
Giang Đường Đường vừa nói vừa phân loại dược thảo trong tay là gì, có công hiệu gì, sau đó nói với quan sai: “Đại nhân, nếu ngươi thật sự không yên tâm thì sau khi nấu nước thuốc xong ta nguyện thử trước, chờ xác định dược không thành vấn đề thì các ngươi lại uống, có được không?”
Lương Gia Mân làm quan sai áp giải đã nhiều năm, hàng năm đi lại ở vùng hoang vu, tất nhiên biết được một số loại thảo dược bình thường.
Liếc mắt một cái liền nhìn ra loại cây Giang Đường Đường vừa rồi đưa cho Giang Thải Vi đúng thật là cây kim ngân. Còn có gừng hoang dại, đúng thật là loại thuốc dự phòng cảm lạnh. Ngoài ra còn có vài loại thảo thảo hắn không quen biết, nhưng nghĩ chắc cũng là thuốc. Hắn lập tức lên tiếng mắng Giang Thải Vi vài câu, đưa nồi cho Giang Đường Đường để nàng nấu nước thuốc phòng cảm lạnh.
Giang Thải Vi vô cùng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Đường Đường, quay đầu trở về nơi Lục gia nghỉ chân. Quan sai áp giải bắt đầu phân phát lương khô cho phạm nhân. Lương khô phạm nhân ăn đều là do quan địa phương làm, mỗi ngày ăn hai bữa, có khi là lương khô, có khi là bánh bột bắp. Mỗi lần quan binh nhận bánh đều là lượng ăn cho ba bốn bữa, hôm nay đã là ngày thứ tư, bên trên bánh bột bắp đã bị mốc.
Giang Thải Vi thấy bên trên bị mốc, ghét bỏ nhíu mày một cái, nhưng lại không nỡ ném. Lúc sáng chỉ ăn hai cái bánh lương khô bé bằng bàn tay, nàng ta đã sớm đói bụng. Nàng ta phủi vết mốc bên trên rồi bỏ vào miệng ăn ngấu nghiến.
Bên này, Giang Đường Đường nhanh chóng nấu nước thuốc, vô cùng biết điều mà uống trước một chén. Thấy Giang Đường Đường uống vào không có việc gì, quan sai cũng múc cho mọi người một chén, sau đó chính mình cũng uống. Nước gừng và cây kim ngân nấu chung với nhau có vị cay đắng, bọn quan binh uống xong làm cả người đổ mồ hôi lại cảm thấy thoải mái hơn, cả người giống như nhẹ nhàng hơn vài phần.
Những quan binh vốn dĩ nhìn Giang Đường Đường không vừa mắt, hiện tại nhìn Giang Đường Đường cũng có thái độ tốt hơn vài phần: “Nhìn không ra ngươi tuy rằng béo nhưng tay nghề khá tốt. Nước thuốc này nấu không tồi.”
Giang Đường Đường nhân cơ hội nói: “Thật ra ngoài việc nấu nước thuốc thì ta còn biết nấu cơm. Hay là ta thuận tiện nấu giúp các ngươi?”
Phạm nhân ăn lương khô, nhưng quan sai lại có thể ăn một số món ngon. Nhưng không có quan sai biết nấu nướng, đều là nấu lung tung. Đối lập với lương khô chia cho phạm nhân, thật ra hương vị cũng không tốt hơn là bao. Điều tốt duy nhất chính là thức ăn của bọn họ được nấu mỗi ngày, là đồ mới mẻ. Đối với đề nghị của Giang Đường Đường, quan sai có chút do dự.
Giang Đường Đường biết bọn họ lo lắng cái gì, vội vàng bảo đảm nói: “Các ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không dám làm cái gì. Các ngươi cũng biết con người của ta tham ăn, mong ước duy nhất cũng chính là lần sau khi phát lương khô có thể đổi phần lương khô của vài người nhà chúng ta thành lương thực, ta muốn tự mình nấu ăn.”
Giang Đường Đường tham ăn như thế nào, dọc theo đường đi quan sai đều biết, quan sai thật sự có vài phần tin tưởng lý do này. Giang Đường Đường lại nói: “Nếu thật sự không yên tâm thì các ngươi có thể ở bên cạnh nhìn.”
“Lão đại, để cho nàng làm thử xem!” Tên quan sai vừa rồi ăn cà chua Giang Đường Đường đưa lên tiếng khuyên nhủ: “Nếu không được thì bữa sau không cho nàng làm là được rồi.”
“Vậy đồ ăn đêm nay giao cho ngươi làm thử xem!” Lương Gia Mân là người phụ trách áp giải phạm nhân lần này, hắn gật đầu, những quan sai còn lại tất nhiên không có ý kiến.
Giang Đường Đường lập tức bận rộn làm việc. Nhưng trước khi vội vàng nấu cơm, nàng đem nước thuốc còn dư trong nồi mang về cho bọn nhỏ uống.
Quan sai áp giải lần này có hơn hai mươi người, sau khi mọi người uống lên một chén, trong nồi không còn nhiều lắm, Giang Đường Đường chỉ đựng một nửa túi nước. Giang Đường Đường mang về vốn định đưa cho Lục Thời Yến, để hắn đút cho bọn nhỏ uống, nhưng nhìn từ xa, hắn đang ở bên cạnh rừng cây lấy đá vụn làm công cụ đánh vài con chim sẻ trên cao. Nàng không đi qua quấy rầy hắn, liền đưa túi nước đưa cho Lục Tri Hi nói: “Đây là nước thuốc phòng cảm lạnh, giúp ta rót ra đút cho mấy đứa nhỏ uống.”
“Ngươi không có tay sao? Còn muốn ta giúp ngươi!” Thấy Giang Đường Đường đưa cho mình, lại muốn đi đến chỗ quan sai, Lục Tri Hi tức giận: “Ngươi lại đi làm cái gì? Có thể không cần mất mặt xấu hổ, mang phiền phức đến cho Lục gia không? Ngươi còn chê Lục gia chúng ta chưa đủ phiền phức sao?”
Giang Đường Đường còn phải vội vã trở về nấu cơm, cũng may quan binh kia có ấn tượng tốt với nàng. Vì hành trình tiếp theo tranh thủ được nhiều phúc lợi hơn, cũng lười cãi nhau với nàng, cầm lấy túi nước đưa cho Lục Điềm Điềm ôm rồi nói: “Lát nữa nương sẽ mang đồ ăn ngon về cho con, con cầm lấy túi nước này, chờ cha trở về thì nói cha rót cho con và các ca ca uống được không?”
“Bọn con biết tự mình đổ nước uống.” Giọng của Lục Điềm Điềm mềm mại ngọt ngào nói.
Túi nước này không giống như đời sau, vừa lớn lại cồng kềnh, Giang Đường Đường lo lắng cô bé không cẩn thận bị bỏng, xoa đầu cô bé nói: “Ngoan, chờ cha trở về thì bảo cha đút cho con uống.”
Lục Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt đen sáng ngời, ngoan ngoãn nói: “Vậy cũng được!”