Vào một buổi sáng nọ, cô thư ký thông báo với tôi rằng có một kẻ vô gia cư đang đợi bên ngoài văn phòng và khẩn khoản xin được gặp tôi. Thoạt tiên, tôi quyết định sẽ tiết kiệm thời gian quý giá bằng cách bảo thư ký mang cho kẻ vô gia cư kia một ít tiền để mua bánh sandwich và một tách cà phê, nhưng rồi có điều gì đó đã thúc đẩy tôi phải cho anh ta vào gặp.
Thú thật là tứ trước đến nay tôi chưa từng gặp một ai trông lôi thôi đến thế. Anh ta có một bộ râu dài không cạo đến cả tuần và quần áo thì nhàu nát như thể vừa được lôi ra từ một đống hổ lốn nào đó.
“Tôi không lấy làm phiền trước cái nhìn đầy kinh ngạc của ông khi nhìn thấy bộ dạng của tôi thế này”, anh ta mở đầu, “nhưng tôi tin rằng ông sẽ nhận ra mình đã sai lầm, Tôi đến đây gặp ông không phải để xin tiền mà chỉ mong ông giúp tôi cứu vãn cuộc đời mình”.
“Rắc rối đến với tôi khoảng một năm trước đây khi mối quan hệ với vợ bắt đầu rạn nứt và chúng tôi đã quyết định ly dị. Sau đó, mọi việc bắt đầu trở nên vô cùng khó khăn đối với tôi. Tôi mất việc và giờ đây sức khỏe đang ngày càng tồi tệ”.
“Tôi đến đây gặp ông theo lời khuyên của một cảnh sát sau khi anh ta ngăn không cho tôi nhảy xuống sông tự vẫn. Anh ta cho tôi cơ hội lựa chọn giữa việc gặp ông để tìm ra cho mình một lối thoát hay phải vào tù. Hiện anh ta vẫn còn đang đứng đợi ở ngoài kia để xem tôi có thực hiện đúng lời hứa của mình hay không”.
Cách nói chuyện của người đàn ông cho thấy rõ anh ta là một người được giáo dục tử tế. Qua câu chuyện, tôi được biết thêm rằng anh ta đã từng sở hữu một nhà hàng nổi tiếng tại Chicago. Tôi liền nhớ ra rằng mình đã từng đọc được bài báo nào đó nói về buổi bán đấu giá nhà hàng này vài tháng trước đây.
Tôi yêu cần thư ký mang cho vị khách lạ bữa ăn sáng vì anh ta không có gì trong bụng đã hai ngày rồi. Trong khi bữa ăn được chuẩn bị, tôi nghe anh ta kể lại toàn bộ câu chuyện về cuộc đời mình. Điều ngạc nhiên là anh ta không hề có ý trách móc hay đổ lỗi cho bất kỳ ai cả ngoại trừ chính bản thân mình. Dấu hiệu này cho thấy anh ta là một người rất khoan dung, độ lượng và cũng chính từ đó mà tôi đã nảy sinh ra sáng kiến làm thế nào giúp đỡ anh ta. Sau khi anh ta kết thúc bữa sáng, tôi mới bắt đầu:
“Anh bạn ạ, tôi đã rất chú tâm lắng nghe câu chuyện về cuộc đời anh và vô cùng ấn tượng trước những gì đã xảy ra với anh. Và điều làm tôi để ý nhất chính là anh không hề trốn tránh trách nhiệm của mình trước những điều bất hạnh xảy ra.
Tôi cũng lấy làm ngạc nhiên là tại sao anh không hề buộc tội người vợ cũ của mình về lý do khiến hôn nhơn giữa hai người đổ vỡ. Tôi vô cùng thán phục trước thái độ tôn trọng mỗi khi anh nhắc đến vợ mình”.
Lúc này, tinh thần của anh ta trở nên phấn chấn hơn hẳn, cũng là lúc tôi nảy sinh trong đầu một kế hoạch hành động và mong rằng anh ta sẽ thực hiện kế hoạch đó.
“Anh tìm đến tôi mong được giúp đỡ”, tôi tiếp tục, “nhưng tôi lấy làm tiếc là sau khi nghe kể về cuộc đời anh, tôi nhận thấy rằng mình chẳng thể làm được gì giúp anh cả”.
“Tuy nhiên, tôi có quen một người có thể giúp anh vượt qua tình cảnh này nếu anh ta đồng ý. Hiện tại anh ta cũng đang có mặt tại tòa nhà này và tôi sẽ giới thiệu anh với anh ta nếu anh muốn”. Sau đó, tôi dẫn vị khách đến phòng đọc sách cá nhân của mình ngay kế văn phòng làm việc và bảo anh ta đứng trước một tấm rèm che khá dài. Ngay khi tôi kéo chiếc rèm sang một bên, anh ta liền nhận thấy rằng mình đang đứng trước một tấm gương rất lớn.
Chỉ tay vào người đàn ông trong gương, tôi nói: “Đó, anh ta chính là người có thể giúp anh. Anh ta cũng là người duy nhất trên đời này có thể làm được điều đó và chỉ khi hai người hiểu rõ nhau hơn, biết cách làm thế nào để có thể nương tựa vào nhau, anh mới có thể tìm ra cho mình lối thoát khỏi hoàn cảnh không may mắn này”.
Người đàn ông nọ liền tiến gần hơn đến chiếc gương, chăm chú nhìn ngắm bản thân mình cho đến khi tỳ hẳn khuôn mặt râu ria của mình vào mặt gương, sau đó quay sang tôi và nói: “Tôi đã hiểu được ngụ ý của ông rồi, cầu mong Chúa phù hộ cho ông vì đã không mưu mang tôi”.
Anh ta chào tạm biệt và kể từ đó tôi không hề nghe được thông tin gì về anh ta trong gần hai năm. Thế rồi một ngày nọ, anh lại tìm đến tôi trong một dáng vẻ hoàn toàn thay đổi đến nỗi tôi gần như không thể nhận ra. Anh kể với tôi rằng anh ta được lực lượng quân đội cứu tế giúp cho cái ăn cái mặc. Sau đó, anh tìm được việc làm tại một nhà hàng gần giống như nhà hàng mà anh đã từng làm chủ trước kia, với vị trí một đầu bếp trưởng. Một lần tình cờ, anh gặp lại một người bạn cũ của mình, kể cho anh bạn nghe về hoàn cảnh của bản thân và vay tiền của bạn để mua luôn nhà hàng đó.
Giờ đây, anh đã trở thành một trong những ông chủ nhà hàng thành đạt nhất tại Chicago như anh hằng mơ ước. Tuy nhiên con người giàu có này hiện vẫn đang trong quá trình khám phá sức mạnh của trí tuệ, vẫn đang đặt câu hỏi làm thế nào để phát huy được trí tuệ của mình như một công cụ giao tiếp và khai thác hết những sức mạnh tiềm ẩn của nguồn trí tuệ vô biên?
“Thử thách làm cuộc sống trở nên thú vị, vượt qua thử thách làm cuộc sống trở nên ý nghĩa”.
“Challenges are what life intersting; overcoming them makes life meaningful”. – Foshua J. Marine