Tác giả: Tuyết Như
Mùa xuân này, ngồi đọc lại những gì mình viết, trong nắng mai nhẹ nhàng ban sớm, dưới ánh dương ấm áp buổi chiều, trong đêm dài yên tĩnh lúc khuya.Chỉ luôn cảm thấy tuế nguyệt như nước, tháng năm cũng như nước, vốn dĩ êm dịu đa tình, nhưng nó lại ngầm chứa một lưỡi dao sắc bén, đẽo gọt dung nhan của chúng ta, cào xước từng chút từng chút một tất cả mộng tưởng của mỗi người.Cuối cùng, chỉ còn sót lại những mẩu kí ức tàn mát hỗn loạn, khó lòng chắp vá thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Quay ngược dòng kí ức của một người vốn dĩ là một chuyện đau thương.Dù rằng đời người vui buồn bi ai là chuyện thường tình, nhưng từ điểm nhìn hiện tại lội ngược quá khứ của mỗi cá nhân sẽ thấy đau thương nhiều hơn là vui sướng.Từ một thiếu nữ yểu điệu đa tình đến một bà lão đã nhìn thấy muôn vạn thế thái nhân tình, khoảng thời gian này, hẳn đã nếm trái biết bao nhiêu sự tình hỗn tạp rối ren.Chỉ đến khi già đi, mỗi người mới thấm thía than rằng, đã không kịp làm rất nhiều việc, không thật lòng trân trọng rất nhiều duyên phận. Người ta vẫn luôn cho rằng bản thân vốn dĩ có rất nhiều thời gian, tiêu pha bao nhiêu cũng không sao, lãng phí thế nào cũng chẳng là gì.
Xưa nay, vẫn luôn thích một ý thơ của Vương Duy: “Hành đào thuỷ cùng xứ, toạ khán vân khởi thì” (Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm áng mây bay). Cuộc đời của một người chẳng qua chỉ là khoảng cách từ buổi chiều đến hoàng hôn, trăng treo ngọn liễu, trà nguội cạn lời, hết thảy đều có thể hạ màn. Xét cho cùng, mỗi chúng ta, ngày này qua tháng nọ, mải mê đi giữa dòng người chen chúc, hối hả trải hết vạn sự đổi thay, đi hết xuân thu tuế nguyệt, mới hay điều bản thân cần nhất vẫn cứ là một khoảng thời gian ung dung thanh đạm.
Không biết là ai đã từng nói, nhân sinh phải lên xuống chìm nổi mới có thể bình an, quá thông thuận trái lại sẽ chẳng được viên mãn dài lâu. Khi bản thân đặt niềm tin vào câu nói đó, lúc phải đối mặt với những nghịch cảnh bất ngờ, bạn sẽ thấy ung dung bình thản hơn rất nhiều. Những chiều mưa chưa hẳn là buồn bã, có thể pha một bình trà nhàn nhã, thưởng thức nhân sinh. Lúc trăng khuyết cũng chắc gì là cô đơn, có thể tựa cửa sổ ngồi lặng yên, dịu dàng hoài niệm cố nhân phương xa. Dù từng sinh li tử biệt với bao người thân thương, rơi vào cảnh bệnh tật thấu xương, bôn ba giữa dòng hồng trần cuồn cuộn, nhưng trước sau vẫn không nên cúi đầu trước tháng năm hay âu sầu tiêu cực kiểu bi quan.
Cho dù là mùa thu tàn úa hay đông lạnh hoang vu, trước sau chúng ta cũng nên quên lãng tất cả, thấu hiểu được rằng buồn vui tan hợp mới là nhân sinh thực sự. Kỳ thực, hiện tại mới là món quà quan trọng nhất với mỗi chúng ta.Vậy nên, trong những năm tháng trước mắt, việc cần làm nhất vẫn cứ là sống cho hiện tại, làm những việc bản thân muốn làm, chiêm ngưỡng mọi phong cảnh đẹp, trân trọng từng mối duyên trước mắt. Để rồi thấu hiểu rằng vận mệnh mang đến sự an bày giống nhau cho ta, còn lựa chọn hoạch định thế nào, nung nấu tình cảm ra sao lại còn tuỳ thuộc vào tâm tính của mỗi chúng ta.