Nơi tôi điều trị bịnh ung thư không phải là chuyên khoa nhi nên thi thoảng mới gặp vài đứa con nít. Thục lòng thì mình cũng không mong sẽ gặp tụi nhỏ ở nơi này.
Sau ngày tôi nhập viện thì phòng bên cạnh có một gia đình nhỏ cũng dọn vào từ phòng cách ly bê dưới. Hai vợ chồng cùng vào chăm sóc đứa con gái nhỏ của mình, bé gái chừng tám chín tuổi, tuy tóc vẫn chưa mọc nổi nhưng thần sắc tươi tắn và cũng có da có thịt.
Bé gái vào nơi này khiến nhiều người xót xa, hỏi han bịnh tình rồi động viên cả gia đình nhỏ. Những câu chuyện giữa “người mới” và “người cũ” cứ lần lượt tuôn ra.
Qua mấy ngày đầu xa lạ, bé gái nhanh chóng quen thuộc với mọi người ở phòng mình rồi cả tầng lầu. Vào lúc dịnh bịnh khó khăn, nhứt là chuyện rau củ và trái cây tươi. Tôi có người nhà gửi vào chục quýt sẽ đưa cho bé hai trái, có một ký táo may mắn đặt được online cũng sẽ cho bé một trái.
Đến hai ngày cuối tuần, y bác sĩ chỉ còn vài người ở lại trực; bịnh nhơn và thân nhơn tự do sinh hoạt với nhau. Người lớn còn ngồi đánh bài với nhau ngoài hành lang và dạy luôn bé gái. Tôi không tham gia vào cuộc chơi đó nhưng nằm trong phòng vẫn nghe tiếng vui đùa vọng tới.
Thực ra, tôi đang lắng nghe tiếng cười của bé gái xen lẫn trong đó. Mỗi lần nghe tiếng em cười lảnh lót, tôi liền cảm thấy niềm vui giữa những cơn phiền muộn. Tôi vốn là người lạc quan nên chỉ cần một chút niềm vui nho nhỏ cũng giúp khơi gợi niềm tin và hy vọng trong tôi.
Ừ thì đâu phải chỉ có mình mắc bịnh. Ai trong đời cũng sẽ gặp lúc bịnh hoạn ngặt nghèo, cứ vui sống và tận hưởng những niềm vui bình thường như lúc này vậy!