Bài viết đăng trên báo Lục Tỉnh Tân Văn – Mục Khôi hài – ngày 21 tháng 2 năm 1918
Tác giả:
Bò vàng
Có anh kia tánh hay giễu cợt, ngày nọ đang ngồi đàm đạo với khách nói qua việc luân hồi, thì anh va liền nói: “Kiếp trước tôi là con bò bằng vàng,”
Khách liền hỏi: ”Mà anh đã mất cái nước xi vàng đó đặng bấy lâu nay rồi ha anh?”
Mượn ngựa
Trương Tam nằm gần Lý Tứ, hai đàng lim dim, một chập Tứ hỏi Tam:
– Em ngủ chưa?
– Tôi chưa ngủ.
– Tao muốn mượn ngựa mầy đi chợ một lát.
– Anh Tứ ôi! Tôi ngủ rồi,
– Ngủ sao còn nói chuyện?
– Ấy là tôi mớ đó!
Vớt nón
Có anh mạch nước kia vì quá chén, đi đà ngã lai thần tướng, đường bao lớn cũng là hẹp cho va. Rủi cái nón bị sóng rượu vật vã mà văng xuống đất.
Ông cậu mới ngó cái nón một hồi lâu mà than rằng: ”Nói ôi! Nếu ta thương tiếc mi cúi xuông vớt mi lên, thì tao té. Mà hễ tao té rồi ai vớt tao?”
Nói rồi bỏ đi mất!
Tài kẻ dạch
Có chú Thân-công-Báo kia đến thăm quan huyện mà nói rằng: ”Bẩm ông thằng X… nói hành ông.
Quan huyện hỏi: ”Vẫn ta tự thuở nay chưa hề làm ơn nghĩa cho va lần nao, sau va lại nói hành ta?”
Lời nói đó rất cao sâu lắm, chư khán quan khá suy lấy!
Ngủ dòm
Cậu kia có thói hễ khách ngồi dai hay làm bộ ngáy đặng trục khách. Thằng bồi tưởng chủ đã ngủ rồi bèn lén bưng ly rượu ực. Cậu ta kêu bồi mà nói: ”Vẫn ta chẳng phải ngủ cho mọi người!”
Nết không hay truyền nhiễm
Ngày kia cô Tứ-thời nọ ngồi gần bà phu nhơn kia mà xem lễ. Bà liền bỏ đi ra. Cô Tứ-thời chạy theo nói: ”Bà sao bỏ đi, sợ cái gì, nết tôi tuy hư, chớ không hay truyền nhiễm đâu.”