SAIGON thời hài

Bài viết đăng trên báo Lục Tỉnh Tân Văn – ngày 07 tháng 3 năm 1918

Tác giả: MỘNG TRÂN


Hôm trước tôi lại nhà cố giao mà đàm luận đặng tiêu khiển ngày giờ. Vừ bước vào cửa, tôi nghe cô vợ bạn cố giao tôi nói rằng:

 – Nãy giờ tôi hỏi mình năm câu trong nhựt trình mà mình giải nghĩa không được rồi lại đổ thừa cho chủ bút hay nói chữ quá. Nếu mình không hiểu thì mua báo đó làm gì. Mình là nam nhơn không hiểu hết các bài trong báo còn tôi là đàn bà làm sao hiểu thấu. Ấy vậy tôi xin mình từ nầy về sau phải lựa báo mà mua, báo nào giải nghĩa dễ hiểu thì nên tốn 1 cắt mua về đây xem chơi. Bằng báo nào nói xàm, nói cữ quá thì dầu họ có cho không cũng đừng lãnh.

 Tôi nghe nói bấy nhiêu lời tôi đứng ngoài lên tiếng, kêu bạn cố giao mà rằng:

 – A nầy ami ôi! Cô nói đó hữu lý thiệt. Mình đây còn chửa hiều huống chi là các cô.

 – Mộng Trân nói thế thì tôi mắc cỡ với vợ con lắm. Vì không biết chữ nho nên vợ mới cắn răng, ý tôi nói để mua báo mà học.

 – Thiếu gì sách dạy học chữ nho, hay phải mua báo … biết chư nho hay sao?

 – Vậy sao? – Thôi để tôi xin ami giúp sức, mua dùm ít cuốn học cho biết đặng xem báo mới hiểu, bằng không vậy thì là coi báo buồn lắm.

Rồi đó tôi từ giã về.

Viết một bình luận

error: Content is protected !!