Nữ sĩ Mộng Liên

(Kể chuyện bằng thơ của Tùng Lâm)

Đất Thần kinh mấy mươi năm trước

Vườn Tao Đàn nhụy cái trổ hoa

Có trang nữ sĩ Bắc Hà

Nổi điều bỉnh bút tên là Mộng Liên

Yêu kiều một vẻ thiên nhiên

Cầm, kỳ, thi, họa khắp miền lừng danh

Cảo thơm để vịnh phần bình

Trăng Hương gió Ngự gởi tình ngâm nga

Biết bao văn sĩ gần xa

Con nhà thế phiệt, con nhà phú thương

Xôn xao ong bướm rộn ràng

Gieo tên bắn sẻ tới nàng cầu thân

Sắc tài chọn lựa đồng cân

Giáo cao chưa xứng châm trần tốt đôi

Dần dà lần lựa rầy mai

Phòng khuê kín cửa đã ngoài mấy đông

Nàng rằng: thà chịu cô phòng

Còn hơn mang tiếng má hồng vô duyên

Thà rằng nương náu cửa thiền

Còn hơn chẳng được phỉ nguyền lứa đôi

Đến tuần tuổi đả ba mươi

Yến oanh từ đó chán đời phồn hoa

Dốc lòng bận áo Cà sa

Sơm khuya kinh kệ xuất gia tu hành

Khẩn cầu sư cụ Tâm Thanh

Quy y xin chứng lòng thành từ đây

Sư rằng Nghiệp chướng còn dầy

Nợ trần chưa dễ cứt ngay được nào (?)

Chuyện đời là chuyện chiem bao

Kiếp người là kiếp phù du đọa đày

Đào tơ chẳng gặp duyên may

Cúc thu âu hẳn có ngày trổ hoa

Buồn tình nàng trở lại nhà

Sớm khuya kinh kệ phôi pha lụy trần

Giữ gìn trinh, chính đoan trang

Đảm đang mọi việc chuyên cần thêu may

Khi vui bút mực liền tay

Lúc buồn bạn với cây hồ cầm

Lạ gì thanh khí tương cầm

Cửa ngoài có khách hỏi thăm tên nàng

Khách rằng quán ở Bình, Hương

Vốn giòng lá ngọc cành vàng mà ra

Thư hương thế phiệt dianh gia

Hưu quan Lễ bộ hiệu là “Tâm Xuyên”

Cho hay văn tự đề duyên

Gặp nhau xướng họa mấy thiên thi thần

Thầm khen tài sắc tuyệt trần

Ông liền ngỏ ý ân cần trao tơ

Nghe lời nàng luống ngẩn ngơ

Thưa rằng duyên đã thờ ơ nửa đời

Trăng tàn, hoa rụng hương rơi

Còn chi đâu nữa cái đời xuân xanh

Ông rằng đôi lứa trời giành

Dễ đa7u loan phụng yến oanh một rừng

Nàng ơi xin chớ ngập ngừng

Một lời tri kỷ đã từng biết nhau

Tình sâu xin giả nghĩa sâu

Lòng son nguyện đến bạc đầu không phai

Nhớ câu cá nước duyên hài

Chiều lòng đành phải vâng lời thủy chung

Một phen giai cấu tương phùng

Vu qui nàng chịu chữ tùng từ đây

Đôi bên tác hợp duyên vầy

Ông yêu vì sắc ông ngây tại tình

Khi dưới núi, lúc bên ghềnh

Câu thơ chắp nối chén quỳnh đầy vơi

Lửa hương được chín năm trời

Lỗi thề … ông vội về nơi suối vàng

Nàng rằng duyên kiếp phũ phàng

Nửa đời luôn chịu dở dang thế nầy

Quyết tâm tìm tới Am mây

Nợ trần từ đó tháng này phôi pha

Trau dồi Kinh sử Bách gia

Soạn thiên “Phụ huấn nữ ca” để đời

Văn chương truyền tụng khắp nơi

Thi tài nổi tiếng nhất thời “Mộng Liên”.

error: Content is protected !!