Tác giả: Tuyết Như
Tỉnh giấc vào một buổi sớm mai ở Đà Lạt là một cảm giác thật lạ. Nếu đó là mùa xuân, trời Đà Lạt se lạnh, chỉ cần mở tung cửa sổ, từng đợt gió sẽ thi nhau ùa vào phòng, mát lạnh trong một khoảnh khắc khiến ta run rẩy. Vào mùa hạ, gió sẽ thổi tung rèm cửa, ánh nắng ùa vào phòng như mời gọi một chuyến đi mới giữa núi đồi ngàn thông. Đất trời khi ấy thơm ngát mùi cỏ, mướt mát mùi sương đêm len lỏi giữa những rừng thông xanh ngan ngát đến tận trời cao. Mùa thu, trời Đà Lạt chuyển lạnh. Đêm buông xuống nhanh hơn, bầu trời như sâu hơn dù vẫn xanh thẳm một màu. Mùa đông, thành phố dày đặc sương mờ. Ai sợ nhìn thấy sự mệt mỏi của chính mình cứ ghé chân đến đây, đi dạo trong làn sương mờ, ngắm nhìn những mái nhà cũ kỹ hoặc lắng nghe trong gió tiếng vọng từ những tháp chuông nhà thờ đơn độc dọc dài khắp thung lũng ngàn hoa.
Tôi đang ở Đà Lạt trong những ngày hè cuối cùng của năm 2018. Cửa sổ phòng khách mở ra một khu vườn be bé, được bao bọc bởi những hàng rào gỗ thấp, chung quanh mọc đầy những bụi hoa trà mi, hoa hồng xinh xắn. Hai cây thông xanh mướt mọc thẳng tắp lên tận trời chập chờn trước mắt tôi như một sự mời gọi kỳ lạ của núi rừng. Xa tít đằng chân trời, ngọn đồi nhỏ nhuộm đầy sắc xanh tươi của giống trà thảo nguyên cho ra thứ nước chè ngon đượm hương thơm, chạy ngoằn nghèo quanh một con đường đầy đất đỏ. Để tận hưởng tối đa khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi bắt tay vào đời sống bộn bề, tôi đã quyết định chọn khách sạn này, tự tạo cho bản thân một kỳ nghỉ tĩnh lặng giữa cao nguyên ngàn thông. Sau cánh cửa gỗ, căn phòng ấm cúng mời gọi tôi hưởng thụ một cuộc sống chầm chậm đúng nghĩa, khi sóng điện thoại chập chờn, wifi hầu như rất yếu, xa xa rừng thông ngan ngát xanh, như nhắc nhở du khách đang đứng giữa ban công lộng gió trời ngắm nhìn nó, cố gắng hưởng thụ một cuộc sống hoàn toàn khác, xa rời chốn đô thị ồn ã, bụi bặm và vội vàng.
Chúng tôi mất gần một tiếng chạy xe từ trung tâm thành phố để đến đồi trà. Trên đường đi, những thung lũng bạt ngàn xanh mướt lần lượt hiện ra, choáng ngợp tâm trí của khách phương xa. Những ngày len lỏi giữa rừng, ngước nhìn bóng thông phủ rợp trên đầu, thấy lòng dịu hẳn đi trước bao tất bật đời thường. Gió thổi vi vu, mang theo một hương vị thanh mát của những bụi trà non, của cỏ cây, của hoa dại và tất cả những gì thuần khiết nhất của một sớm mai dịu dàng. Vùng đất quanh năm khí hậu ôn hoà, ngàn hoa đua nở này hẳn không sinh ra nhiều vĩ nhân thì cũng tạo ra biết bao con người quen lối sống hiền hoà, biết trồng vườn tỉa cây và tận hưởng những niềm hạnh phúc dung dị nhất của cuộc đời. Tôi đã nghĩ như thế và rồi bỗng nhớ đến phát khóc cái cảm giác mấy năm trước đứng ở con dốc trên Phân Viện sinh học, ngó xuống thung lũng xanh mướt phía dưới chân đồi, khi tuổi đời hãy còn trẻ, lòng hãy còn ngây thơ, đời sống lúc đó diễn ra vô tư đến kỳ lạ.
Có lần, người dẫn chương trình Trác Thuý Miêu nói rằng: “Đà Lạt là một nhà bank (ngân hàng) kí ức với người Sài Gòn”. Hẳn ai trong chúng ta, đôi lần ghé sang Đà Lạt đều thấy ẩn sâu trong tim mình những cảm xúc riêng biệt. Đó có thể là một chuyện tình buồn, một khoảng trời riêng hay đơn giản là một khoảnh khắc thấy tim mình hạnh phúc đến rộn ràng. Tôi tin dù bạn là ai, dù tuổi tác bạn thế nào, nếu có dịp ghé sang Đà Lạt, hẳn những ký ức đặc biệt bị khuất lấp vì bao lớp bụi thời gian ấy sẽ khiến tim bạn cồn cào, loạn nhịp thêm đôi lần nữa. Để bạn tin rằng thành phố này thật sự đã cất giữ nguyên vẹn biết bao xúc cảm xúc của mỗi chúng ta. Và cũng để chúng ta an yên mà tin rằng chuyện xưa nay chỉ là một giấc mơ dài, thi thoảng bị “tỉnh thức” vì ngàn hoa mịt mờ trong sương nơi vùng đất đẹp tươi kì lạ này.
Với riêng tôi, khi trở lại với thành phố sương mù, luôn là sự trở lại của những thói quen đã in hằn thành một nếp sống, sống chậm, đúng kiểu Đà Lạt. Dù thành phố yêu kiều này có mất đi đôi phần tĩnh lặng, do lượng khách du lịch không ngớt tìm đến, nhưng Đà Lạt trong tôi vẫn là một bảng màu của thiên nhiên rực rỡ, của đời sống, chậm rãi mà con người nơi đây là nét chấm phá tinh tế nhất. Cái tĩnh lặng của Đà Lạt đôi khi chỉ đơn giản là vài phút dừng chân trước những cánh đồng phủ đầy hoa cẩm tú cầu bồng bềnh như mây, hít trọn lồng ngực chút không khí tinh khôi của một ngày đầy sương. Hoặc đôi lần nhàn tản, tôi thả bộ chầm chậm xuống một triền dốc cao, tìm đến quán cà phê nhỏ có tên gọi rất đẹp: “Hoa violet ngày thứ tư”. Quán nằm trong khuôn viên của một ngôi biệt thự cổ kính được bao bọc bởi khu vườn nhỏ xinh ngợp bóng dây leo. Khi men theo con đường lót đá ngoằn nghèo, chung quanh ngợp sắc hoa violet tim tím, lấy cảm hứng từ câu chuyện tình trong tiểu thuyết phương Tây. Bao nỗi thương cảm hôm nào chợt trở về trong tôi khiến tách cà phê nóng đặt trước mặt như đắng hơn thường ngày rất nhiều. Đôi khi, tĩnh lặng quá dễ khiến người ta thâm nhiều đau thương.
Hành trình du ngoạn khắp thành phố mờ sương này hẳn cần khá nhiều thời gian và sự kiên trì của du khách phương xa. Hạnh phúc sau một hành trình dài đôi khi chỉ là cảm giác thức tỉnh ở một nơi xa, đặt chân lên những cung đường la lẫm, được sống trọn vẹn với con người nguyên sơ của bản thân. Và để chúng ta hiểu rằng thế giới này đẹp biết bao nhiêu và mình xứng đáng được hạnh phúc như thế nào.