Bạn không thể hình dung được thời gian, công sức và tình yêu mà ba mẹ dành cho bạn trong suốt cuộc đời ngay từ khoảnh khắc tuyệt đều tiên khi bạn ra đời.
Thay tã cho con, cho con ăn, theo dõi bước đi đầu tiên của con, đọc sách cho con ngủ, nấu những bữa cơm ngon, mua quà, mặc quần áo cho con, dọn dẹp phòng con khi con ra ngoài, thức trắng đêm để chăm sóc khi con lên cơn sốt, … Luôn luôn lo lắng, sợ hãi và cả sự hy sinh cũng như niềm hy vọng và tự hào vì bạn. Đó là tất cả những gì cha mẹ bạn đã nếm trải, cả hạnh phúc và đắng cay để nuôi bạn khôn lớn đến ngày nay.
Bạn thường nhớ chúc mừng và tặng quà các bạn nhân dịp sinh nhật nhưng lại quên rằng bạn còn có hai người quan trọng hơn rất nhiều, đó là cha mẹ. Bạn có thể hăng hái trổ tài là một đầu bếp giỏi trong chuyến cắm trại dã ngoại của lớp nhưng lại lười vào bếp lặt rau phụ mẹ. Bạn coi đó là việc đương nhiên mẹ phải làm.
Bạn từng ngần ngại khi xoa bóp dầu cho mẹ khi mẹ mệt nhưng lại quên mất rằng mẹ đã từng thức thâu đêm để canh giấc ngủ cho bạn mỗi khi bạn bệnh. Bạn sẵn sàng gắt gỏng, nổi giận chỉ vì những lời trách cứ, răn dạy của cha mẹ dù đúng nhưng sau đó bạn lại quên ngay như chưa từng nghe. Khi trưởng thành, bạn quá bận rộn với công việc, thường xuyên đi sớm về khuya, ăn tối xong vội vàng lên giường ngủ mà đôi lúc quên hỏi thăm mẹ vì đã chong đèn thức chờ cơm bạn. Bạn từng khó chịu vì cha mẹ mình có lúc ‘lẩn thẩn’ nhớ nhớ quên quên như con nít nhưng lại quên mất rằng, vì vất vả sinh thành nuôi dưỡng bạn mà cha mẹ bạn mới như vậy. Bạn thường không bao giờ để ý những lúc bạn buồn bã, thất vọng hay thất bại, cha mẹ luôn ở bên cạnh, che chở và nâng đỡ bạn.
Chỉ khi bắt đầu làm cha làm mẹ, bạn mới thấu hiểu làm đấng sinh thành khó đến nhường nào. Dường như lúc đó tất cả đã muộn, ba mẹ bạn hoặc đã già hoặc đã đi xa mãi mãi. Bạn không thể tìm lại những năm tháng hạnh phúc ấy. Khi thật sự mất đi một điều gì, bạn mới thấy điều đó là quan trọng. Sẽ đến một ngày, những giây phút quây quần vui vẻ bên gia đình không còn nữa. Bạn nhận ra mình thật vô tâm vì chưa bao giờ thực tâm giúp đỡ ba mẹ trong công việc gia đình. Bạn hối hận vì đã cư xử không phải khi cha mẹ trách cứ mình.
Vì vậy, hãy đừng làm tổn thương ba mẹ mà hãy cố gắng thể hiện sự kính trọng, yêu thương và lòng biết ơn ba mẹ. Hãy dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, để yêu thương và cảm nhận đầy đủ những nhọc nhằn của mẹ, những nghiêm khắc của ba hay cái nhõng nhẽo của em. Vì có thể một lúc nào đó, bạn sẽ không còn thời gian để quay lại được nữa.
Ngay từ bây giờ, bạn hãy nói lời cảm ơn thật chân thành với ba mẹ và gia đình, đó là nơi duy nhất đón bạn về bằng vòng tay ấm áp nhất dù cuộc đời thăn trầm của bạn luôn gặp phải những thất bại tưởng chừng sẽ khiến bạn gục ngã hoàn toàn.
Hãy cảm ơn những người bạn đã luôn bên cạnh những lúc bạn khó khăn, chán chường, tuyệt vọng, những người đã giúp bạn vượt qua những cám dỗ hàng ngày trong cuộc sống đời thường.
Hãy cảm ơn người hàng xóm ‘tối lửa tắt đèn’, người luôn cố gắng giúp bạn những công việc dường như rất nhỏ nhặt như sửa cái bóng đèn cho đến những việc lớn hơn như giúp đưa bạn vào bệnh viện khi không có người thân của bạn bên cạnh.
Cảm ơn một người qua đường đã cho bạn đi nhờ xe.
Cảm ơn thật nhiều những khó khăn, thử thách và cả những nỗi đau đã dạy cho bạn cách sống và con đường đi hôm nay.
Bạn không thể lớn lên đã là một Giám đốc Điều hành, một bác sĩ phẫu thuật, một ca sĩ opera. Nhưng bất kể công việc nào mà bạn thực hiện và làm tốt nó với lòng tự hào và đặc biệt là sự nỗ lực hết mình cũng là cách mà bạn trả ơn cho mọi người.