Lại một ngày nữa trôi qua ộc cuộc đời của Terri. Chín giờ làm việc liên tục tại Đài truyền hình, rồi đi lấy đồ giặt ủi, tập thể dục, trải qua 45 phút kẹt xe tại Los Angeles, ghé mua món gỏi gà kiểu Trung Hoa, về nhà nuốt vội bữa tối, sửa lại bản thảo hàng trăm lần theo những dấu khoanh tròn của bộ phận biên tập, email cho cộng sự, rồi lê tấm thân mệt mỏi đi tắm. Cô đang chịu sức ép nặng nề từ công việc. Cô phải chứng tỏ năng lực bản thân cho mọi người thấy, nếu không cô có thể bị sa thải bất cứ lúc nào giống như nhiều người trước đó. Để có được vị trí như ngày hôm nay, cô đã phải mất nhiều năm, chấp nhận làm mọi việc, kể cả những việc với mức lương rất thấp để có thể tồn tại và đứng vững được ở thành phố này. Hiện tại, Terri đang làm việc tại một trường quay nhưng cô không muốn mãi ở vị trí là một trợ lý kịch bản. Cô phải trở thành một nhà biên kịch thực thụ. Một ngày nào đó cô sẽ có những vở diễn của riêng mình. Cơ hội đó đang đến gần và cô cần làm việc cật lực để nắm chắc cơ hội đó.
Terri vặn vòi nước ấm và để cho những tia nước vỗ về quanh mình. Cô cảm thấy tự hào về cơ thể mình. Trông cô không quá ốm yếu như nhiều ở đây, tuy mảnh dẻ nhưng cô vẫn đầy đặn. Năm phút sau, Terri đã ở trên giường. Chiếc di động của cô nhấp nháy báo có tin nhắn. ”terri, xin hãy gọi cho anh ngay tối nay nhé. Terri, anh cần em.” – lại là tin nhắn của Brian. Đã 11 giờ khuya, trong khi cô phải dậy vào 7 giờ sáng hôm sau. Cô không biết phải làm gì để Brian cảm thấy ổn hơn. ”Mình sẽ gọi cho anh ấy vào sáng mai vậy”. Terri nhủ thầm. ”Hoặc vào giờ nghỉ trưa”. Cô tắt đèn và thiếp đi ngay vì quá mệt.
Cách đó một trăm dặm, Brian đang đi đi lại lại trong căn hộ của mình. Khẩu súng đã được nạp đạn sẵn đang để trên đầu tủ. Anh vừa đi loanh quanh vừa gầm gừ như một con hổ. Brian không biết mình nên nói chuyện với ai, với cuộc đời này, với một người vô hình nào đó hay với người quen nào. Điều đó chẳng quan trọng nữa. Dù sao cũng chẳng có ai muốn nghe anh nói cả. Đã lâu rồi anh không thể tâm sự cùng ai.
Bian ngồi xuống. Anh muốn viết một điều gì đó, nếu sau này có người tình cờ tìm ra và đọc được, họ sẽ hiểu. Brian không thèm đổ whiskey ra ly nữa. Anh vừa đưa chai lên tu vừa viết.
Anh cảm thấy mình bị tổn thương nặng nề và chẳng một ai quan tâm đến điều đó cả, trừ Jason.
Có lẽ Jason là người duy nhất trên đời quan tâm đến anh. Jason rất quan tâm đến Brian khi họ còn yêu nhau. Jason luôn quan tâm mỗi khi Brian bịnh. Họ chưa bao giờ ngừng yêu nhau cả, dù sau đó mối quan hệ của họ đã thay đổi và họ trở thành những người bạn của nhau thay vì là người yêu. Nhưng Jason không còn ở trên đời nữa. Kể tư khi Jason mất, Brian hoàn toàn cô độc. Brian từng chịu nhiều mất mát trong suốt cuộc đời mình nhưng có lẽ đến khi Jason ra đi, anh mới hiểu thế nào là tận cùng của nỗi đau mất mát. Anh không biết liệu con người có thể tồn tại chỉ với một ít hy vọng và quá nhiều buồn đau?
Nhiều lúc Brian nghĩ rằng nỗi đau khổ tận cùng có thể hủy hoại anh, nó sẽ làm tim anh ngừng đập hoặc gây ra một điều gì đó tương tự. Nhưng rồi anh ngạc nhiên và nổi điên lên mỗi khi thức dậy và nhận ra mình còn sống.
Brian ký tên mình ở cuối bức thơ, nét chữ nghuệch ngoạc thật khó đọc, thậm chí anh còn làm rách một lỗ trên tờ giấy do ấn cây viết quá mạnh. Brian không biết chữ mình khó coi như vậy là do say rượu hay do giận dữ.
Anh nhấn 911.
– Xin hãy đưa đến đây một xe cấp cứu. – Brian nói với người trực tổng đài. Anh đọc địa chỉ. – Tôi cần mang một cái xác ra khỏi đây.
– Là xác ai thế? – Người kia hỏi lại. – Chuyện gì đã xảy ra? Anh có chắc là người đó đã chết không?
– Cái xác đó là của tôi! – Brian thều thào. – Và tất nhiên. Tôi chắc rằng tôi sẽ chết. Tôi sẽ tự sát ngay sau khi gác điện thoại.
– Ồ, khoan đã! – Người phụ nữ nói nhanh. – Anh không thể làm thế với tôi được, đúng không nào? Lúc này tôi sắp hết ca trực rồi. Tôi đã phải trải qua một ngày dài mệt mỏi. Nếu anh tự sát, tôi sẽ phải ở đây suốt đêm để điền vào các giấy tờ cần thiết. Nhà tôi chỉ cách đây năm phút thôi.
Cô đã sử dụng cách này vài lần và nó khá hiệu quả. Tất cả những gì cô cần làm lúc này là giữ anh ta nói chuyện càng lâu càng tốt, cho đến khi cô cử ai đó đến nhà anh ta.
– Hãy đưa xe cứu thương đến ngay! – Brian gằn giọng. – Tôi không muốn cái xác mình nằm đây và bốc mùi khắp nhà. Tôi không muốn ai đó tình cờ đi ngang qua và phát hiện ra nó.
– Anh không muốn làm thế với tôi phải không nào? – Giọng người phụ nữ trở nên van nài. – Tôi mệt quá. Tôi đã phải làm việc vất vả cả ngày hôm nay rồi. Hãy nói chuyện một chút đi.
Brian gác điện thoại. Anh tiến đến đầu tủ và lôi khẩu súng xuống trong tâm trạng hoảng loạn. Brian đến trước gương và dí súng vào đầu, mắt nhắm lại …
Thoạt đầu, Terri nghĩ tiếng ồn đó là do chuông báo thức, rằng trời đã sáng và đã đến lúc phải dậy. Sau đó, cô nhận tiếng chuông điện thoại. Cô nhìn đồng hồ. Chỉ mới ba giờ sáng. Ai gọi lúc này nhỉ? Cô uể oải cầm lấy ống nghe.
– Alo?
Giọng một người đàn ông vang lên trong điện thoại. Ông ta tự giới thiệu mình là nhân viên điều tra và bắt đầu nói về cái chết của Brian. Chuyện này nghe có vẻ kỳ quái. Có phải họ đang nói về anh trai của cô không? Cô biết Brian đang trải qua một giai đoạn khó khăn. Nhưng tự tử ư? không. Không thể nào như thế.
”Anh ấy có gửi cho cô một lá thư; – viên cảnh sát nói. Terri lắng nghe lá thư, trong đó là những lời phàn nàn về mẹ cô và công kích cha cô. Rồi viên cảnh sát đọc tới một đoạn mà Terri không bao giờ quên được. Từng lời lẽ trong thư hằn sâu vào tâm trí cô như một con dấu đỏ tươi. ”… Và em, em gái quý mến, em luôn luôn vắng mặt mỗi khi anh cần. Cha mẹ không có ở đây thì anh còn hiểu được. Anh chẳng còn trông mong gì vào họ nữa. Nhưng em thì sao? Anh đã trải qua những thời điểm tệ hại nhất trong đời mình, còn em thì quá bận rộn đến nỗi không có thời gian để gọi lại cho anh sao? Anh đã nghĩ rằng em thương anh nhưng ngay cả việc nhấc điện thoại lên em cũng không thèm làm. Nếu không muốn cảm thấy có lỗi trong việc này, xin hãy làm một việc nhỏ giúp anh và anh hy vọng nó cũng không quá làm phiền em: hãy để tro cốt của anh bên cạnh tro của Jason. Anh muốn ở bên cạnh anh ấy. Đó là người duy nhất quan tâm đến anh”.
Terri thất thần. Cô nói với viên cảnh sát rằng cô sẽ gọi báo tin cho những người còn lại trong gia đình. Cô nói cô sẽ đến nhận diện xác chết vào đầu giờ chiều hôm đó. Cô gác máy, hít một hơi thật sâu và gọi mẹ cô.
Terri chưa từng nghe một âm thanh gì khủng khiếp như tiếng rú của mẹ cô lúc đó. Nó tực như tiếng một con thú bị thương. Tiếng rú của mẹ đã ám ảnh Terri trong suốt những năm sau đó. Đó là cảm xúc duy nhất mà Terri thấy mẹ cô bộc lộ trước cái chết của con trai.
Nhà xác là một nơi lạnh lẽo và vô trùng. Terri liên tục đổi chân trụ khi viên cảnh sát nói chuyện với cha cô.
– Tôi đã cố chỉnh cái đầu của anh ta cho đẹp trước khi đưa vào quan tài. – Viên cảnh sát nói chuyện với cha cô.
– Anh mua đôi giày này mất bao nhiêu? – Cha của Brian cắt ngang và chỉ vào đôi giày của viên cảnh sát.
– À, vâng. – Viên cảnh sát nói. – Như đã nói, tôi đã cố gắng chỉnh để cái đầu của anh ta được đẹp, …
– Anh mua đôi giày này ở đâu? – Cha của Brian hỏi lại, tay vẫn chỉ xuống sàn. – Tôi đã tìm mua đôi giày tương tự từ nhiều năm nay rồi.
– Ở Nordstrom thì phải, tôi cho là thế. – Viên cảnh sát đáp.
Anh ta lặp đi lặp lại về những nỗ lực của mình để cái xác trông không quá khủng khiếp. Khi cha Brian cắt lời viên cảnh sát này lần thứ ba, anh ta mới thôi không nhắc đến việc đó nữa. ”Dường như cái chết của con trai ông ta chẳng có ảnh hưởng gì với ông ta cả” – viên cảnh sát thầm nghĩ. Anh đã chứng kiến rất nhiều phản ứng khác thường trong căn phòng này khi mọi người đến nhận diện tử thi. Có người kêu thất thanh, ngất đi, khóc như điên dại, chết lặng đi, có người lại cầu Chúa che chở cho người thân của họ. Thế nhưng, trong nhiều năm làm việc, có lẽ đây là lần đầu tiên có người nói đến chuyện giày dép trong giờ phút này.
”Brian tự tử có phải vì anh ấy nhiễm AIDS không nhỉ?” Terri tự hỏi. Nhưng khám nghiệm tử thi cho thấy Brian hoàn toàn khỏe mạnh. Khi Terri dọn dẹp căn hộ của Brian, cô tìm thấy cuốn sổ ghi nhật ký. Trong mắt mọi người, Brian là một người tính tình thoải mái, lạc quan. Anh rất thích chọc cười mọi người. Bản thân anh ấy luôn cởi mở, vui vẻ chấp nhận được cuộc sống của một người đồng tính. Đó là điều Brian đã nói với cô. Nhưng đọc nhật ký của anh, Terri nhận thấy một con người hoàn toàn khác. ”Trang nhật ký này anh ấy viết về ai vậy nhỉ?”, Terri nghĩ, ”Lẽ nào anh ấy đang viết về chính mình?”
Mình vừa đi nghỉ ở miền đông về. Mẹ lại cố gắng làm mai làm mối cho mình với một cô gái xinh xắn. Khi nào thì họ mới chịu chấp nhận thực tế rằng mình là một người đồng tính? Họ vẫn trông chờ mình sẽ hẹn hò với một người phụ nữ nào đó, cưới cô ta và sinh con. Mẹ vẫn nhắc đi nhắc lại hàng trăm lần. Điều này làm mình phát điên. Mình không tự lựa chọn cho mình là một người đồng tính. Mình cũng muốn có con. Nhưng làm người đồng tính thì sao chứ? Tại sao mình lại phải làm những điều mà mình không muốn? Mình yêu Jason. Phải chăng vì yêu Jason nên mình là người đống tính? Tại sao mình không thể là một người bình thường và có quyền lựa chọn ai để yêu chứ?
Mình đã nói với Terri rằng đừng bận tâm đến những gì cha mẹ nghĩ. Mình đã nói với nó rằng có những mối quan hệ tốt, vậy nếu nó yêu một cô gái nào đó thì có sao không nhỉ? Mình cảm thấy như thể đang là một ai đó khác. Mình cảm thấy bất an vì mình là một người đồng tính. Mình nói rằng việc cha mẹ có tán đồng hay không không quan trọng vì sự thật hiển nhiên đã là như vậy. nhưng mình muốn họ nói với mình là họ tự hào về mình và họ cũng thương yêu mình. Mình muốn họ chấp nhận con người mình. Họ có biết rằng mình cần họ biết bao hay không? Họ nhìn mình và họ không nhìn thấy một đứa con trai mà họ yêu thương. Họ chỉ nhìn thấy một kẻ kỳ quặc.
Brian chưa bao giờ nói với ai về việc được cha mẹ chấp nhận mình là người đồng tính quan trọng như thế nào. Anh thường cười để quên đi mọi chuyện. Terri nghĩ rằng Brian suy sụp chỉ vì Jason mất nhưng đọc nhật ký của anh trai mình cô mới nhận ra rằng hầu như lúc nào Brian cũng buồn bã trong suốt quãng đời đã qua.
Chẳng có nơi nào dành cho mình trên thế giới này. Mình không phù hợp với nó. Mình chưa bao giờ phù hợp với nó. Dường như ở mình có khiếm khuyết gì đó mà mọi người khó có thể chấp nhận, … Ngày mình còn nhỏ, mẹ từng nói: ”Trông con thật đẹp trai trong bộ quần áo này, con trai ạ. Mẹ rất tự hào về con”. Vậy tại sao bây giờ mẹ không còn tự hào về mình nữa? Chẳng lẽ chỉ vì mình muốn được là chính mình hay sao?
Những tháng sau khi Jason chết, Brian gọi điện thoại cho Terri thường xuyên hơn, thậm chí ngay trong giờ làm việc chỉ để rũ cô ra ngoài một lát, làm những việc lặt vặt. Nhưng anh ấy khó có thể xen vào thời gian biểu dày đặc của cô. Khoảng một tuần trước, Terri và bạn cô ăn trưa cùng Brian. Họ dùng bữa trưa tại một nhà hàng ở Los Angeles, Terri nói về những kịch bản của cô, cố gắng thuyết phục Brian chuyển đến sống tại Los Angeles. ”Anh em mình có thể gặp nhau thường xuyên hơn” – cô nói. ”Anh Jason đã mất rồi, sao anh cứ phải sống một mình mãi trong căn hộ đó như vậy?” Giữa nhà hàng đông người, Brian bắt đầu thút thít. Rồi anh ấy khóc lớn hơn như để thu hút sự chú ý của mọi người. Bạn của Terri kéo ghế ngồi cạnh Brian. Cô ấy choàng tay qua vai anh, an ủi anh và nói rằng “Anh sẽ ổn thôi mà”. Terri cảm thấy lo sợ. Terri không thể kiểm soát cảm xúc của mình lúc này, cô cảm thấy lo sợ và bất an. Phải chăng đó là dấu hiệu của sự yếu đuối. Bạn thường không kiểm soát chúng mà tìm cách lờ chúng đi. ”Làm sao cô ấy có thể ôm anh ấy và để anh ấy khóc như vậy chứ?” – Terri tự hỏi. ”Tại sao mình không làm được như thế? Có chuyện gì với mình vậy? Chẳng lẽ đến việc an ủi anh trai mình cũng không thể làm được sao?”
Lúc này Brian cần tình cảm của gia đình hơn bao giờ hết, trong khi Terri lại chẳng thể giúp gì cho anh trai mình. Cô không biết phải ở bên cạnh anh ấy lúc nào, không biết phải an ủi anh ấy ra sao. Việc phải an ủi, vỗ về ai đó đối với cô cũng khó như việc phải nói một thứ tiếng khác vậy. Terri nghĩ về tin nhắn cuối cùng của Brian, tin nhắn mà cô đã không trả lời, ”Terri, xin hãy gọi lại cho anh vào tối nay nhé. Terri, anh cần em”.
Terri nhớ lại những ngày còn đi học. Cô từng rất lo sợ khi bắt đầu học trung học cơ sở. Lúc đó Brian đã học trung học phổ thông. Mỗi ngày vào giờ ăn trưa, anh đều tạt ngang qua chỉ để xem em gái mình có ổn không. Brian rất thương em gái. Anh là một người anh lớn, người luôn bảo vệ cô, người luôn bên cạnh cô khi cô cần. Những ngày còn sống cùng cha mẹ, Brian luôn là ”trung tâm gây cười” cho cả nhà. Khi cha mẹ trách mắng cô và làm cô bị tổn thương, anh ấy luôn kiếm chuyện gì đó khiến cô vui trở lại. Anh ấy thường khen rằng cô thật xinh, có tài và thông minh nữa. Khi cô mười tám tuổi, Brian chuyển đến sống ở New York. Anh ấy đưa cô đến ở cùng không một chút đắn đo. Anh giúp cô tìm hướng đi thích hợp và có đủ can đảm để chuyển đến sống ở Los Angeles một mình.
”Anh Brian nói đúng” – Terri nghĩ. ” Lúc anh ấy cần mình nhất thì mình lại không ở bên cạnh. Anh ấy chết là do lỗi của mình” – Terri đau đớn tự nhủ.
Terri nhìn mẹ viết cáo phó cho Brian, trong đó không hề nhắc tới Jason – tình yêu thực sự và duy nhất trong cả cuộc đời anh trai cô. Cô lắng nghe mẹ gọi điện cho những người họ hàng và bạn bè để báo tin về cái chết của con trai. ”Vâng, đúng là bi kịch khủng khiếp. Nó bị phình mạch khi từ phòng tập trở về và đột tử. Chuyện đó xảy ra khi nó ra ngoài làm việc. Thế nên ai có thể nghi ngờ gì cơ chứ? Nó khỏe mạnh, trẻ trung và ra đi đột ngột quá”. Chẳng chút cảm xúc, chẳng chút e ngại, chẳng chút lẩn tránh hay một giọt nước mắt. Terri biết mẹ cô đang nói dối với mọi người về cái chết của anh trai cô.
Có cái gì đó rạn vỡ trong Terri khi cô nhìn cách mẹ cô thu xếp vụ tự tử của Brian. Mẹ cô chẳng biểu lộ cảm xúc gì, như thể, bà đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho việc này. Mẹ chẳng đả động gì đến vụ tự tử với Terri hay với bất kỳ ai khác. Lúc đầu, Terri nghĩ mẹ cô đang bị sốc và bà phải cố lái câu chuyện sang một hướng khác để đỡ cảm thấy đau lòng. Nhưng rồi Terri phát hiện ra rằng mẹ cô chẳng chút đau lòng nào cả. Những hành động như chối bỏ vụ tự tử, những lời nói dối, thiếu cảm xúc, sự thoải mái của bà – là kết quã của những gì bà đã học hỏi được.
”Đó là lý do tại sao gia đình luôn từ chối kể về cái chết của ông ngoại” – Terri nghĩ. ”Ông ngoại cũng đã tự tử. Mẹ đã chứng kiến bà ngoại làm như thế. Vì vậy mẹ biết ngay cần phải làm gì”.
Brian được hỏa táng. Mẹ cô đem tro của anh ấy về nhà. Bà đặt hũ tro ấy trong một ngăn kéo ở tầng hầm của nhà thờ. Brian đã nói rõ anh ấy muốn đặt tro cốt của mình ở đâu và mẹ cô cũng biết điều đó. Anh ấy muốn mọi người trộn tro cốt của mình với tro của Jason. Tro của Jason được đặt trong một cái hũ ở căn hộ của Brian và giờ thì hũ tro ấy đang được đặt ở nhà Terri. ”Liệu căn phòng nơi tầng hầm trong nhà thờ có phải là nơi người ta đặt tro của những người đồng tính tự tử không nhỉ?” – Terri tự hỏi. Nhưng cô chỉ im lặng. Và cũng chẳng có ai nói gì với mẹ cô cả. Mẹ cô luôn muốn mọi việc phải theo ý mình.
Sau khi cha mẹ cô rời khỏi thị trấn, Terri đi dạo công viên với một người bạn và hai đứa con của cô ấy. Cuộc sống thật nặng nề. Terri cần ra ngoài và cô ngắm nhìn lũ trẻ con chơi đùa để lòng thanh thản hơn. Terri không khóc; cô chỉ cảm thấy những tình cảm lạ lẫm trong tim mình. Nhìn lũ trẻ chơi đùa, cô cũng muốn chơi với chúng. Cô thích thú trượt cầu trượt và luân phiên tham gia với chúng. Terri trèo lên một cái vòng xoay quay vòng tròn. Chẳng có đứa trẻ nào chơi trò này cả. Terri xoay càng lúc càng nhanh, cho đến khi cô chóng mặt và mọi vật cứ xoay tròn trước mặt. Rồi chẳng kịp đợi cho đến khi vòng xoay ngừng hẳn, Terri trèo ra ngoài. Khi rơi xuống đất, Terri thấy chân mình đau buốt.
Kết quả là cô bị gãy chân. Khi nằm trong bệnh viện, chân phải bó bột, di động của cô nhấp nháy báo tin nhắn. Kịch bản truyền hình của cô đã được chấp nhận. Vậy là Terri đã bỏ lỡ cơ hội đầu tiên.
Phải mất một thời gian sau, Terri mới nhận ra rằng cả hai đều là những vết nứt may mắn. Cái chân gãy đã buộc cô phải ở yên một chỗ nhấm nháp nỗi đau khổ của mình và nhận ra một cách sống mới.
”Gia đình mình chẳng có chút tình cảm nào cả, chẳng ai nhỏ một giọt nước mắt cho anh Brian. Cái chân gãy làm mình phải nằm trên giường trong suốt sáu tuần. Mình không thể làm việc, không thể đi ra ngoài chơi, ngay cả những việc vặt cũng không thể làm được. Mình không thể chối bỏ cảm xúc của mình. Nếu mình không gãy chân, có lẽ mình sẽ tiếp tục truyền thống của gia đình mất, Mình nhất định sẽ không bao giờ để trái tim đóng băng như họ nữa”.
Terri có một quyết định quan trọng. Cô cho phép mình cảm nhận mọi điều cô muốn về vụ tự tử của anh cô, bao lâu tùy thích. Cô đã không biết ở bên anh Brian khi anh ấy cần. Nhưng cô sẽ thay đổi. Giờ đây, cô biết phải ở bên cạnh chính mình như thế nào rồi.
Terri thành thật với nỗi đau của mình.
Trừ một vài người ra thì nói chung hầu hết mọi người đều không thích cảm nhận nỗi đau. Có một điểm dừng mà ta sẽ với tới sau một mất mát. Chúng ta không thể biết được những gì sẽ xảy ra cho chính mình như thế nào. Thừa nhận nỗi đau khổ của bản thân không có nghĩa là chúng ta chọn cuộc sống ngập chìm trong nước mắt; mà thực chất là chúng ta đang tự làm lành vết thương trong tim mình bằng cách đối diện thay vì né tránh nó.
Terri – người phụ nữ cứng cỏi, lạnh lùng, hiếm khi rung cảm trước kia, giờ bắt đầu khóc. Cô khóc nức nở, những giọt nước mắt tưởng như không thể ngừng lại. Cô nằm trên giường và khóc suốt nhiều tuần. Cha mẹ không hề trông nom, an ủi cô. ”Hãy mang cho mình một ly nước nhé!” – Terri nhờ đến cô bạn thân sáu tuần sau khi Brian mất. Giọng cô bạn dịu dàng: ”Mình nghĩ đã đến lúc cậu có thể đứng dậy và tự lấy cho mình được rồi!”
Terri bước khỏi giường. Cô đã thoát khỏi cái vỏ bọc của mình. Cô đi làm trở lại. Mỗi ngày cô thức dậy, thay quần áo, lái xe đi làm và khóc suốt quãng đường từ nhà đến cơ quan. Cô làm việc cả ngày, lái xe về nhà và rồi lại khóc trên suốt quãng đường về nhà. Terri bắt đầu để ý đến những điều cô chưa từng thấy trước đây, rằng cũng có rất nhiều ngưởi tại Los Angeles này khóc khi đang lái xe như cô.
Ban đầu, sự đau khổ tràn ngập lòng cô. Nó như những con sóng tràn bờ không thể kiềm soát. Rồi Terri tham gia vào nhóm Những người thoát chết sau các vụ tự tử. Cô lắng nghe mọi người kể về cảm xúc của mình. Ở đó họ có thể thoải mái trao đổi quan điểm của bản thân. Sau nhiều tháng, Terri lại cảm thấy ngạc nhiên về chính mình. Terri – người phụ nữ lạnh lùng trước kia giờ đây đầy nhiệt tình tham gia vào hoạt động của nhóm. Và dường như việc giúp người khác đương đầu với nỗi đau khổ của họ cũng là giúp cho chính bản thân cô.
Terri kể lại: ”Một tối nọ, khi tôi đang ngồi trong bếp, nghe đi nghe lại đĩa nhạc mà Brian vẫn yêu thích, bỗng tôi đổ quỵ trên sàn, khóc nức nở và rồi có một điều gì đó khiến tôi bừng tỉnh. Trước đó, tôi luôn cho rằng từ chối cảm xúc sẽ giúp mình trở nên mạnh mẽ. Nhưng lúc này, khi sống thật với cảm xúc của chính mình, tôi mới nhận thấy mình thực sự mạnh mẽ hôn bao giờ hết!”
Terri như trở thành một người mới. Cô tâm sự: ”Tôi như trở thành một con người khác. Tôi giàu rung cảm hơn, cảm nhận được thế giới xung quanh và nhận thức được nó. Tôi có thể nhìn và hiểu người khác muốn gì. Trong cái thành phố rộng lớn này, thật dễ để nói những câu như ”Tớ sẽ gọi”, hoặc ”Hãy đi cùng nhau nào” nhưng lại chẳng làm gì cả. Và đó chính là con người của tôi trước kia, không phải là bây giờ. Chẳng cần phải cố gắng nhiều để yêu thương, quan tâm, tử tế. Giờ đây, khi có ai đó tìm tôi, tôi sẽ tới. Và nếu họ không tìm ra tôi nhưng tôi biết họ đang tổn thương, tôi sẽ tìm tới họ”.
Terri thích con người mới của cô. Cô gặt hái được nhiều thành công và tiếng tăm trong lĩnh vực điện ảnh. Nhưng cô không mấy khi sử dụng đến danh tiếng ấy. Cô sẵn sàng xử lý những vấn để khó khăn mà trước đây cô thường tránh né. Cô làm mọi việc bằng tất cả nhiệt huyết. Đó cũng là cách cô muốn tặng cho người anh trai quá cố của mình và ở bên cạnh anh ấy.
”Điều trớ têu là mãi đến khi anh ấy mất, tôi mới trở thành con người mà anh ấy cần đến. Tôi không nói quá rằng, nếu anh tôi còn sống và tìm đến tôi trong những lúc đau khổ, chắc chắn tôi sẽ giúp được anh ấy. Tôi thật sự tin rằng tôi có thể ngăn anh ấy tự tử. Nếu tôi là con người như tôi bây giờ, anh trai tôi đã sống. Cái chết của anh ấy đã dạy tôi nhiều điều”.
Terri ngồi trên ghế đối diện với George Anderson – người có khả năng nói chuyện với người đã khuất. Trước giờ Terri nghi ngờ khả năng này. Nhưng cũng giống như những người từng mất người thân, cô đã nghe nói nhiều về khả năng của George. Cô không biết chính xác cô có tin vào kiếp sau hay không nhưng cô sẵn sàng tìm hiểu.
”George viết nghuệch ngoạc như thể nah ta đang cầm một cây bút chì trong tay trong khí nói. Anh ta bắt đầu nói những câu không đầu không cuối. Rồi anh ta nói cho tôi biết tên anh trai tôi. Anh ta nói đúng. Chẳng có cách nào anh ta biết điều đó cả” – Terri kể lại. ”George mô tả một cách chính xác những chi tiết về cái chết của Brian”.
George nói Brian đã muốn nói về chuyện gì đó.
– Anh ấy nói anh ấy xin lỗi về lá thư – George nói. – Anh ấy không định nói thế. Anh ấy biết cô rất thương anh ấy. Anh ấy nói anh ấy đã giận dự, uống rượu và tuyệt vọng. Anh ấy mong cô tha thứ cho những điều anh ấy đã viết trong thư. Anh ấy nói rằng cô luôn là ánh sáng trong cuộc đời anh ấy.
– Tha thứ cho anh ấy ư? Brian muốn tôi tha thứ cho anh ấy? Lẽ ra tôi mới là người cần được anh ấy tha thứ. – Terri đáp lại.
– Terri, đó không phải là lỗi của em. – Brian nói thông qua George. – Anh đã chọn cách kết thúc đời mình như thế.
Trong nhiều trường hợp, tự tử giống như một tai nạn hơn là một hành động có chuẩn bị trước – George giải thích. Brian thật sự không muốn chết. Anh ấy chỉ định kết thúc nỗi đau khổ và anh ấy không thể nghĩ ra cách nào khác để làm cả.
Có nhiều người muốn liên lạc với người thân đã quá cố. Những người khác muốn kết thúc mọi chuyện. Những người khác nữa muốn biết rằng người thân của họ vẫn ổn, dù là đang ở một thế giới khác. Các nhà trị liệu nói rằng sự liên lạc này có khi sẽ giúp cho những người còn sống có cảm giác thanh thản hơn.
Còn một điều nữa mà Terri muốn làm. Cô và bạn cô mua vé bay về nhà. Terri có một kế hoạch.
– Mẹ, con nhớ anh Brian quá. Mẹ hạy đưa con tới nhà thờ, lấy một ít tro của anh ấy mang về nhà đi mẹ. Điều đó sẽ giúp con rất nhiều. Được không mẹ? – Terri nài nỉ.
Cuối cùng, mẹ cô cũng đồng ý.
Ở một góc của căn phòng nơi tầng hầm là một hàng dài những cái hộp dựa lưng vào vách tường. Terri tìm cái hộp có ghi tên Brian. Cô lấy một cái vít nhỏ từ trong ví ra và mở khóa. Nắp hũ tro bật ra. Terri ra ngoài ua một cái hũ nữa. Terri trộn tro của Brian và Jason lại với nhau. Cô để một nửa tro của Brian và Jason vào cái hũ trong nhà thờ. Rồi cô mang một nửa tro còn lại về nhà. Giờ đây thì tro của họ đã hòa lại thành một, ngay cả khi tro cốt của họ chia ra ở hai nơi.
– Điều mẹ không biết sẽ không làm mẹ tổn thương. – Terri nói.
Cô cảm thấy vui vì đã thực hiện được ước nguyện cuối cùng của anh cô.
Terri tha thứ cho anh cô vì đã tự vẫn và viết ra lá thư kinh khủng đó. Cô tha thứ cho mẹ mình về cách mẹ đã thu xếp cho cái chết của Brian. ”Tôi bắt đầu nhận ra rằng mọi người chỉ cố gắng làm những việc tốt nhất họ có thể làm”. – Terri nói. – ”Dù rằng điều họ cho là tốt nhất chưa hẳn đã là như vậy.