Điều 24 – Không có rủi ro – không có phần thưởng

Bạn có thích coi thi đấu quyền anh không? Rất nhiều người đã lên án hình thức thi đấu đầy bạo lực, có thể gây chết người này. Với các vận động viên thi đấu quyền anh, đây là nghề của họ và họ làm nghề này để kiếm tiền. Tất cả những người bước lên võ đài đều là những người biết chấp nhận những chấn thương trên cơ thể.

Nhiều người sống trong những căn nhà “ổ chuột” phàn nàn rằng họ thật kém may mắn vì sinh ra trong cảnh nghèo hèn. Những người này cho rằng các triệu phú đều là những người may mắn vì họ được thừa kế tài sản từ ông bà, cha mẹ. Tuy nhiên, rất nhiều triệu phú khẳng định, nếu không có “máu liều”, họ sẽ không bao giờ có được những gì như ngày hôm nay.

Con người luôn phải đứng trước những lựa chọn. Một bên là con đường bằng phẳng, ít chướng ngại vật và một bên là con đường khúc khuỷu, gập ghềnh, nhiều bùn lầy, … Phần thưởng dành cho con đường gập ghềnh rõ ràng lớn hơn nhiều, song nó chỉ dành cho những ai dám chấp nhận tai nạn, chấn thương, thất bại, thậm chí bị chôn vùi trong bùn lầy. Chỉ có rất ít người dám chọn con đường có phần thưởng và càng ít người nhận được phần thưởng hơn. Những gì họ nhận được không thể chỉ đơn thuần là vì may mắn. Các triệu phú cũng vậy. Chỉ những người dám chấp nhận chuyện được/ mất mới có cơ hội thành công khi quyết định đầu tư vào một lĩnh vực mà nhiều người ngại ngần.

Gần đây, những người nông dân Việt Nam đã làm được những điều bất ngờ như thiết kế ra các sản phẩm độc đáo phục vụ sản xuất, thậm chí họ làm được cả máy bay. Các cử nhân khoa học ngày càng nhiều nhưng số sản phẩm mà họ làm ra để phục vụ cuộc sống lại ko6ng tăng tỷ lệ thuận với bằng cấp mà họ có được. Vì sao nông dân làm được phần việc tưởng như chỉ dành cho những người được đào tạo và nghiên cứu sâu? Thực tế, khi tốt nghiệp và kiếm được việc làm, các cử nhân cảm thấy không việc gì phải vất vả và nghiên cứu vì họ đã “ấm chỗ”. Nghiên cứu đồng nghĩa với việc chấp nhận rủi ro; thành công chưa biết thế nào nhưng thất bại thì sẽ bị đồng nghiệp cười chê, thậm chí có thể bị mất việc. Giải pháp an toàn với họ là sống ”bình thường” và làm việc ”bình thường”. Các cử nhân, tiến sĩ hoàn toàn có khả năng làm được những thứ mà nông dân làm, điều quyết định nằm ở chỗ ai dám ”liều” hơn ai.

Bạn đừng phàn nàn rằng cuộc sống nhàm chán, công việc buồn tẻ nếu bạn không cố gắng nỗ lực hết mình. Các giải thưởng thường được treo rất cao, do đó, bạn không có lựa chọn nào khác là phải tìm cách nhảy lên để giành lấy nó. Nếu bạn luôn lo sợ rằng khi nhảy lên cao mình sẽ ngã đau, cách tốt nhất dành cho bạn là hãy bằng lòng với mặt phẳng buồn tẻ mà bạn đang đứng. Cái gì cũng có giá của nó vì thế giải thưởng chỉ dành cho những người nỗ lực giành lấy nó mà thôi.

Viết một bình luận

error: Content is protected !!