Lãnh gia tài, không ai lãnh nợ

Bài viết đăng trên báo Lục Tỉnh Tân Văn, ngày 24 Janvien 1918

Ở xứ chợ quê còn noi tục cũ, mấy người tử tế tới tiệm quen hay mua chịu miệng, nhứt là đờn bà, mua rồi biểu biên sổ để đó năm ba tháng trả một lần, tuy vậy mà trả cũng đủ không sai, nhưng mà tục ấy cũng nên bỏ dứt, phải theo cách kim thời vì nguo2i ở đời e khi Đán tịch họa phước, rủi có bề nào quên trối với con cháu sau không ai trả thế cho mình, như vậy tội nghiệp cho người mua bán, tôi đã gặp như vậy rồi khó bề mở miệng, nếu làm ra lẽ e nỗi mất lòng, bằng làm thinh thì mình chịu thiệt, phải chi họ nhà nghèo người có chết thì của hết chẳng nói làm chi, chớ như mấy nhà có của, sự nghiệp thì con cháu chia nhau còn nợ vặt không ai nói tới: có phải là lảnh gia tài không ai lảnh nợ chăng? Mấy người mua bán cũng nên dè việc ấy; còn điều nầy nữa có bán chịu phải nhắm người, vì có nhiều người khi mua chịu không xét mình có trả nổi chăng; bắt chước người sang viết Bon mua lúng xát, chừng tới tháng lớp thì để nuôi con, nuôi vợ, có đâu mà trả nợ tứ tung, có phải là hại cho đồng ban hay không? Vậy nên tôi mới nói phải coi người mà bán chịu.

Viết một bình luận

error: Content is protected !!